Trương Minh Vũ khó khăn mỉm cười: "Vì em, mọi người đã vất vả nhiều rồi".
Trong lòng anh rất khó chịu.
Mười năm, mấy chị vẫn phấn đấu vì anh.
Khó chịu nhất là ngay cả anh cũng không biết bọn họ làm gì cho mình!
Hàn Quân Ngưng sững sờ, nghi ngờ hoi: "Bọn chị ba đã nói gì với em rồi?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Chẳng nói gì cả, em chỉ biết một chút chuyện thôi".
Hàn Quân Ngưng gật đầu, cười nói: "Đừng nghĩ nữa, em trai thối, đợi đến lúc em biết rồi, nhiệm vụ trên vai em nặng nề lắm đó".
"Bọn chị mấy năm nay có vất vả đến đâu cũng không thể bằng nhiệm vụ của em sau này được".
Vừa dứt lời, tim Trương Minh Vũ trầm xuống.
Hàn Quân Ngưng nói như vậy.
Thì nhiệm vụ của anh rốt cuộc là gì chứ?
Đằng sau Âu Dương Triết là gì? Đằng sau Thần Ẩn là gì?
Nhà họ Lâm có gì?
Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Trương Minh Vũ, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra được bất kỳ manh mối nào!
Điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng.
Haizz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, khó chịu quá.
Hàn Quân Ngưng khẽ xoa đầu Trương Minh Vũ, mỉm cười: "Yên tâm đi, sư phụ có sự sắp xếp riêng của ông ấy, tất cả rồi sẽ ổn thôi".
"Nếu đã sắp xếp cho em làm, thì em nhất định sẽ làm được".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Ngoài cách này ra, cũng không còn cách nào khác.
Mắt Hàn Quân Ngưng lộ ra vẻ đau lòng.
Khóe miệng tràn ngập sự cưng chiều.
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng đứng dậy nói: "Được rồi, chị cũng đói rồi, chúng ta mau ra ngoài ăn cơm đi".
"Đợi đến tối chị sẽ yêu thương em".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Anh biết, Hàn Quân Ngưng thực sự có thể làm được việc này.
Trương Minh Vũ đứng dậy.
Hàn Quân Ngưng khó chịu bĩu môi: "Chuyện gì vậy, chị chạy cả vạn dặm đến giúp em, em còn chẳng thèm hôn chị lấy một cái, người ta còn chưa ăn cơm đâu".
Cô ấy nói trông vô cùng đáng thương.
Giọng nói dù bé nhưng Trương Minh Vũ có thể nghe rõ mồn một.