Cho dù có dốc hết sức lực nhưng anh vẫn chẳng thể làm gì được kẻ thù!
Lâm Kiều Hân cảm thấy tuyệt vọng.
Anh cũng vậy.
Trong mắt Long Tam và Long Thất cũng hiện lên vẻ lo lắng!
Thế nhưng… chẳng ai có thể giúp được!
Đúng lúc này, anh bất chợt phát hiện bên trong rừng cây quanh đó lấp ló từng bóng đen di chuyển!
Vẫn còn người khác sao?
Anh tức thì trợn tròn hai mắt!
Tuy nhiên, Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ gì nhiều đã thấy đám người kia xông ra khỏi rừng cây, chạy một mạch tới chỗ Long Tam và Long Thất!
Xong đời thật rồi.
Lòng anh nguội lạnh như tro tàn.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, cũng vô cùng lo lắng.
Tiếp đó, tất cả mọi người đều dừng hết động tác, mặt mày ngơ ngác nhìn đám người thần bí vừa mới xuất hiện.
Trương Minh Vũ quan sát thật kỹ, nhìn ra được cách ăn mặc của đám người này không giống với người của Thần Ẩn!
Mặc dù đều là đồ đen nhưng trước ngực của bọn họ có treo một huy hiệu màu bạc.
Trên đó viết một chữ “quân”!
Đây là…
Anh lập tức cau mày.
Chỉ một lát sau, đám người mới xuất hiện kia đã nhào vào cuộc chiến.
Bọn họ đánh với người của Thần Ẩn!
Chuyện này…
Khi được chứng kiến cảnh tượng này, Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy mờ mịt, hai mắt trợn tròn.
Đây là… chuyện quái quỷ gì vậy?
Tần Minh Nguyệt cũng bị làm cho choáng váng.
Chỉ có mỗi Long Tam và Long Thất lại điên cuồng cười lớn, đòn tấn công càng thêm sắc bén!
Gã đàn em trợn mắt há hốc mồm, thì thào nói: “Chuyện này…”
Gã ta chưa kịp nghĩ gì nhiều thì trong rừng cây lại xuất hiện thêm một nhóm người nữa. Bọn họ nhắm thẳng tới chỗ gã ta!
Thấy thế, Trương Minh Vũ đờ cả người ra.
Thoáng chốc, gã ta đã bị người người bao vây, tay chân luống cuống, ốc còn không mang nổi mình ốc!
Trương Minh Vũ đứng sững người nhìn cảnh tượng trước mắt!
“Á!”
Đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết vang lên!
Đây là giọng con gái!