Cô lặng lẽ di chuyển bước chân trèo lên giường nằm xuống.
Còn chu đáo đắp chăn cho anh.
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Trong đầu cũng xuất hiện một loại ảo giác.
Giống như… hai người họ thực sự là một cặp vợ chồng ân ái đã kết hôn nhiều năm…
Lâm Kiều Hân im lặng không nói năng gì, nằm im trên giường.
Bầu không khí trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
Trong lòng anh cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Ngoài trời đã tối đen như mực, đèn phòng vẫn sáng trưng.
Hai người họ đều lẳng lặng nằm trên giường, không hề nhúc nhích…
Một lúc lâu sau, anh mới cười khan một tiếng: “Hay là… ngủ đi thôi?”
Cô lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Anh cũng không còn do dự nữa, vội vàng lao xuống giường tắt đèn.
Căn phòng chìm vào đêm đen tăm tối.
Bấy giờ anh mới thấy dễ chịu hơn hẳn.
Anh chui tọt vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại.
Thế nhưng khi cảm nhận được hơi thở của cô bên cạnh, anh vẫn cảm thấy kỳ quái lạ thường!
Haiz!
Anh lặng lẽ thở dài một tiếng.
Một lúc sau, bên tai anh vang lên một giọng nói dịu dàng: “Anh… có muốn sinh con không?”
Câu hỏi này khiến cả người anh trở nên cứng đờ!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Trong căn phòng lặng ngắt như tờ, anh có thể nghe thấy rõ từng nhịp tim đập của mình!
Cô ấy nói vậy… là có ý gì?
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, lòng cũng rối như tơ vò!
Một lúc lâu sau, anh mới trợn tròn mắt hỏi: “Sao… sao đột nhiên cô lại hỏi tôi cái này?”
Cô cúi gằm đầu xuống, lí nhí đáp: “Mấy năm qua, tôi đã nợ anh quá nhiều”.
Anh ngỡ ngàng.
Cô nói vậy… là vì muốn đền bù cho anh sao?
Ngay sau đó, cô lại đổi giọng nói: “Tôi thực sự cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, nhưng tôi cũng cảm giác được giữa hai ta… vẫn có một khoảng cách kỳ lạ”.
Trong mắt anh tràn đầy mờ mịt.
Có khoảng cách bình thường mà, cô hỏi tôi có muốn sinh con không làm gì?
Cô lại nói tiếp: “Đúng là trước kia tôi đối xử với anh rất tệ, cũng hiểu lầm anh quá nhiều chuyện”.
“Lần này… tôi muốn trịnh trọng nói với anh lời xin lỗi”.
Câu nói này của cô cực kỳ nghiêm túc.