Coi như anh đã hiểu rõ được trái tim của cô rồi.
Chỉ là anh vẫn không hiểu tại sao cô lại sợ cái này…
Cô nghiến răng nghiến lợi, cả giận hét lên: “Đi ngủ!”
Anh cười phá lên, lập tức quay người đi lên tầng hai.
Còn Lâm Kiều Hân lặng lẽ đi theo sau.
Trương Minh Vũ đi tắm trước, để cô quay về phòng một mình.
Chẳng mấy chốc anh đã tắm xong. Sau khi mặc quần trong, anh lại quấn thêm một chiếc khăn tắm ở bên ngoài!
Trên môi anh nở nụ cười xấu xa!
Anh đi ra trước cửa phòng, dứt khoát đẩy cửa bước vào.
“Á!”
Lâm Kiều Hân giật nảy mình kêu lên, vội vàng quấn chặt chăn quanh người.
Doạ Trương Minh Vũ sợ hết hồn.
Kêu cái gì không biết…
Đến lúc anh nhìn sang, cô đã mặc một bộ quần áo ngủ kín đáo nằm trên giường.
Đồ ngủ ở đâu ra vậy…
Anh bất lực lắc đầu, sải bước tới gần.
Cô thốt lên theo bản năng: “Anh qua đây làm gì?”
Anh mờ mịt đáp: “Ngủ chứ sao? Không thì còn làm gì được nữa?”
Cô mím môi, lòng dần trở nên căng thẳng!
Mặc dù không phải là lần đầu tiên… nhưng lần này vẫn cứ có cảm giác quái dị lạ thường!
Cô vội vàng cất giọng nói: “Bên kia có ghế sofa, anh qua đó ngủ đi”.
Nghe cô nói vậy, anh không khỏi ngớ người.
Vừa rồi cô còn mạnh miệng lắm cơ mà, sao bây giờ lại sợ sệt vậy…
Anh cũng giả vờ tỏ vẻ ngơ ngác hỏi: “Ngủ ở sofa hả? Không được, tôi không ngủ nổi đâu. Thôi tôi đi tìm chị ba đây”.
Dứt lời, anh làm bộ quay lưng.
“Đứng lại!”
Cô gào ầm lên, nội tâm bắt đầu trở nên hỗn loạn!
Lâm Kiều Hân ơi là Lâm Kiều Hân! Mày quản anh ấy làm gì? Anh ấy muốn đi tìm chị ba của anh ấy thì cứ cho anh ấy đi đi!
Tuy trong đầu nghĩ vậy thế nhưng cái miệng lại không chịu nghe theo khống chế!
“Lên giường ngủ đi!”
Thật sảng khoái!
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, lại ung dung bước tới!
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác hoảng loạn.
Trái tim không ngừng đập thình thịch!
Hai mắt anh chợt sáng bừng lên!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!