Mới đứng vững thì Tần Minh Nguyệt lại xông tới.
Anh nhanh chóng trốn đi.
Nhưng phòng thẩm vấn quá nhỏ!
Anh chưa chạy được mấy bước thì đã bị Tần Minh Nguyệt đuổi kịp.
Một cơn gió vút qua, tóc gáy Trương Minh Vũ dựng đứng.
Anh xoay phắt lại, đúng lúc thấy một cú đấm phóng tới!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lại đưa hai tay ra.
Một quyền đó đấm trúng còng tay của anh.
"Á!"
Tần Minh Nguyệt giật mình thét lên, mau chóng rút nắm tay về, vẻ mặt đầy đau đớn.
Trương Minh Vũ lùi lại, nơi cổ tay cũng đau nhức vô cùng.
Nhưng rồi anh mừng rỡ đứng dậy và nhe răng cười: "Là cô tự đánh đấy nhé, không liên quan gì đến tôi!"
Tần Minh Nguyệt tức sôi máu, quát lớn: "Ngậm cái mồm lại! Chết tiệt!"
Mắng xong, cô ta lại lao tới!
Tức run người!
Trong lòng Trương Minh Vũ bất lực thật sự!
Sao không chịu để yên cho mình vậy hả! Tưởng tôi không đánh lại cô à!
Tần Minh Nguyệt đấm loạn xạ vào người Trương Minh Vũ.
Anh hít sâu một hơi, không lùi mà sải bước thật dài về phía trước.
Nếu đã không thể dùng nắm đấm thì ta lấy thịt đè người!
Tần Minh Nguyệt cũng sững ra, không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh trả.
Trong chốc lát, hai người va vào nhau.
Trương Minh Vũ điều khiển cơ thể tránh thoát cú đấm một cách ung dung.
Còn lấy vai huých qua.
Vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt.
Ngay sau đó, hai vai đâm vào nhau.
Cô ta không đề phòng gì hết nên ngã ngửa ra sau.
Theo phản xạ, cô ta bắt lấy áo Trương Minh Vũ.
Anh chưa kịp thu lực nên cơ thể cũng mất thăng bằng, té xuống.
Ơ?
Trương Minh Vũ định thần lại.
Xung quanh tối đen như mực, Tần Minh Nguyệt thì ngay trước mặt, tự nhiên mình hoảng làm gì?
Phản xạ tự nhiên làm cơ thể muốn giữ thăng bằng.
Nhưng do Tần Minh Nguyệt kéo quá mạnh.
Nên Trương Minh Vũ không ổn định được.
Cứ thế, hai người ngã xuống đất thật mạnh.
Phịch!
Âm thanh nặng nề truyền đến!
Tần Minh Nguyệt đau đớn kêu la: "Á... Ư ư ư..."