Nhưng Lâm Kiều Hân đã lạnh nhạt cắt ngang, thong thả nói: "Không cần, chuyện của nhà họ Lâm tôi... cảm ơn anh nhiều, chuyện anh từng giúp đỡ nhà tôi, tôi sẽ bồi thường hết mức có thể".
"Tôi biết, nhà họ Lâm nợ anh nhiều lắm, tôi chẳng có gì đáng giá để đền bù cho anh".
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn ngây ngốc.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt lại thoáng bất ngờ, sau đó, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở một nụ cười.
Hạ Hâm Điềm vẫn chỉ im lặng đứng nhìn.
Giây lát sau, Lâm Kiều Hân chìa chiếc túi đựng hàng hiệu trong tay về phía Trương Minh Vũ, lạnh nhạt nói: "Đây là chút quà mọn tôi mới mua cho anh, cứ coi như... để bồi thường chút đỉnh cho anh đi".
Khi thốt lên những lời này, trái tim Lâm Kiều Hân như rỉ máu.
Rõ ràng cô không quan tâm mà.
Vì sao lại đau lòng như vậy?
Cô muốn nổi giận, lại không tìm được bất cứ lí do nào.
Cô biết, nhà họ Lâm nợ Trương Minh Vũ rất nhiều, cô cũng nợ Trương Minh Vũ nhiều lắm.
Cô vốn không có tư cách nổi giận.
Nhưng chính vì thế, trái tim càng giống như đang bị một tảng đá khổng lồ đè chặt!
Nó khiến cô không thể thở nổi.
Đám đông vây quanh cũng đều choáng váng.
Bị cắm sừng mà còn... khách khí như vậy?
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Mắt anh nhìn chòng chọc vào chiếc túi giấy.
Đây là... quà mà cô ấy mua cho mình?
Không biết vì sao, nhịp tim anh đột nhiên tăng tốc lên cực hạn.
Nhìn kiểu đóng gói, hẳn cũng là một bộ quần áo.
Anh nhìn sang, thấy Lâm Kiều Hân đã cắn chặt răng, viền mắt ươn ướt.
Lập tức, Trương Minh Vũ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cô ấy... quan tâm mình!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, chóp mũi cay cay.
Nhưng, phải giải thích thế nào đây?
Lâm Diểu thì đang nổi giận đùng đùng.
Lâm Kiều Hân lại đã tuyệt vọng, lòng như đã chết.
Ngay khi Trương Minh Vũ còn chưa biết phải xử lí thế nào, bỗng một giọng nói ngọt ngào cất lên: "Cả chị mà em cũng không nhận ra à?"
Người vừa lên tiếng là Hạ Hâm Điềm, cô ấy vừa nói vừa bước ra.
Lâm Kiều Hân ngây người.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm có đeo kính râm che quá nửa mặt, nhưng hình tượng này quá đỗi quen thuộc với cô rồi.
Nãy giờ Hạ Hâm Điềm vẫn đứng phía sau nên Lâm Kiều Hân không trông thấy.