Những người ngoài đều trố mắt nhìn.
Người nhà họ Lâm cũng kinh ngạc, vẻ như không thể tin nổi.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát... bị đánh thảm như vậy?
Nhà họ Lâm... không có chuyện gì?
"Hay lắm!"
Bên đám người nhà họ Lâm, không biết ai đột nhiên hô to.
Những người còn lại lập tức kích động, điên cuồng la lên: "Hay lắm!"
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát vô cùng xấu hổ, đành tiếp tục tăng tốc di chuyển ra cổng.
Đành vậy, bởi vì không có đường nào khác!
Bọn họ tìm không thấy lối ra khác.
Đám Lâm Quốc Phong cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lộ rõ tia hoảng hốt.
Trương Minh Vũ... thực sự đã giải quyết xong mọi việc?
Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng lên đầy hưng phấn.
Trương Minh Vũ... quả nhiên không làm cô thất vọng!
Đám người bên bà cả cũng choáng váng ngây ra, trợn mắt há hốc miệng chứng kiến tất cả, cả kinh đến không nói được một lời.
Trong biệt thự.
Ông cụ Lâm đứng lên, hiền hòa cười bảo: "Ba vị, mời ngồi".
Nói xong, ông cụ chỉ vào sofa bên phải.
Hạ Hâm Điềm gật đầu mỉm cười.
Ba cô gái nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa vẫn hết sức kích động, mắt sáng rực lên.
Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tô Mang bình thản nói: "Các vị cũng ngồi đi".
Trần Đại Phú hưng phấn ngồi xuống, sau đó kéo Hàn Thiên Hoa bên cạnh ra hiệu.
Trương Minh Vũ và Long Tam vẫn đang đứng một bên.
Trương Minh Vũ còn đang vui mừng hớn hở, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Không cần biết nhiệm vụ đã bắt đầu hay chưa, nguy hiểm thực sự đã tới hay chưa, chí ít thì nguy cơ trước mắt đã được giải quyết.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đã cất tiếng, giọng vô cùng êm ái: "Em còn ngây người đứng đó làm gì? Qua ngồi đi".
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sofa... đâu còn chỗ nào...
Tô Mang cũng bất mãn nói: "Bọn chị vất vả từ xa xôi vội về đây mà em còn đứng xa bọn chị như vậy hả?"
Hạ Hâm Điềm không nói gì nhưng đã hơi phụng phịu bĩu môi.