Gã bỗng có cảm giác dường như mình đang bị đối phương đùa giỡn!
Mẹ nó!
“Ranh con, ông đây đếch cần gì nữa. Tao chỉ muốn bắt chúng mày lại… à không, đánh thành tàn phế hết!”
Gã vừa dứt lời liền quay ra sau phất tay ra hiệu: “Xông lên cho tao! Bắt lại nó!”
Tiếp đó, bốn gã côn đồ sau lưng gã to con lập tức lao lên, ai cũng nhếch miệng cười lạnh, làm bộ như chuẩn bị ra tay đánh người.
Trương Minh Vũ cau mày. Chơi xong rồi, đến lúc đánh nghiêm túc rồi!
Bốn gã côn đồ nhanh chóng xông tới trước mặt Trương Minh Vũ, bộ dạng hung dữ.
Đám người xung quanh lại đổ dồn ánh mắt về phía anh, ai cũng nhìn anh đầy trào phúng.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là người qua đường hóng hớt trò hề, bên nào thắng bên nào thua cũng chẳng liên quan gì tới họ. Bọn họ chỉ muốn xem bên thua bị đánh thảm tới mức nào.
Tô Mang không hề tỏ ra lo lắng.
Trương Minh Vũ lại không bình tĩnh nổi, đã kéo tới trước mặt anh rồi!
Anh ngẩng đầu lên tìm kiếm, bàng hoàng phát hiện Long Tam không ở đây!
Mẹ kiếp!
Sau đó ngay khi anh đang định kéo Tô Mang chạy đi trước thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên: “Dừng tay!”
Anh thấy giọng nói này khá quen tai.
Mấy gã côn đồ vô thức dừng tay lại, ngơ ngác nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Đúng lúc trông thấy Dịch Thanh Thần dẫn theo mấy vệ sĩ đi ra từ một góc nhỏ.
Hắn ta đã tới từ lâu, nhưng vẫn im lặng đứng chờ thời cơ ra mặt, cuối cùng cũng đợi được!
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Anh cảm thấy hắn ta là kẻ mưu mô xảo quyệt.
Tô Mang vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô ấy.
Dịch Thanh Thần nhanh chóng bước tới trước mặt gã to con, chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Anh nể mặt tôi bỏ qua chuyện này đi được không?”
Nói xong, hắn ta còn đút tay vào túi quần, tỏ vẻ đẹp trai.
Phèn!
Trương Minh Vũ thầm khinh bỉ, chẳng nói năng gì chỉ yên lặng chờ đợi.
Gã to con nhíu mày, cảm thấy thân phận của Dịch Thanh Thần không tầm thường. Gã trầm ngâm một lúc mới cất giọng hỏi: “Anh là ai?”