Tô Mang giả bộ giãy giụa trong lòng Trương Minh Vũ, ra vẻ hưng phấn nói: “Chúng ta trúng thưởng kìa!”
Bấy giờ, đám người còn lại mới chú ý tới gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy.
Woa!
Tiếng tấm tắc khen ngợi liên tục vang lên. Toàn bộ đám đàn ông ai nấy đều dán mắt lên người Tô Mang, thậm chí còn chảy dãi.
Nhưng anh chủ Trần đứng trên sân khấu lại cau mày.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, cầm theo microphone đi xuống đứng trước mặt Tô Mang cười nói: “Chúc mừng người đẹp. Toàn bộ hoá đơn của cô trong hôm nay đều được miễn phí. Lát nữa còn có một bữa tiệc lớn đang chờ cô đấy”.
Tô Mang giả bộ kích động reo lên: “Thật sao? Có thể cho chúng tôi ăn cùng nhau không?”
Anh chủ Trần xấu hổ cười đáp: “Chuyện này không được. Chỉ được một người nhận thưởng thôi”.
Tô Mang khó hiểu hỏi: “Nhưng mà… ánh đèn chiếu vào cả hai người chúng tôi mà”.
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng lại bị cô ấy ngăn lại.
Anh chủ Trần lại cười nói: “Vâng… nhưng nói đúng hơn là ánh đèn chiếu trên người cô. Chỉ mỗi cô là đứng giữa ánh đèn nhất”.
Đám người bất ngờ phát hiện ánh đèn vừa rồi đã biến mất.
Tô Mang bĩu môi nói: “Cho chúng tôi cùng đi đi”.
Anh chủ Trần kiên quyết lắc đầu: “Chuyện này không được đâu. Nếu cô không chịu thì chúng tôi chỉ có thể huỷ bỏ giải thưởng này”.
Nói xong, anh ta còn tỏ vẻ đắc ý.
Trong những lần trước chỉ cần anh ta nói ra câu này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ không còn lưỡng lự lập tức đồng ý, sau đó từng bước rơi vào cái bẫy của bọn họ.
Hai bartender đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt loé lên vẻ trêu tức.
Tô Mang điềm nhiên gật đầu: “Được thôi, chúng tôi không cần giải thưởng nữa”.
Hả?
Anh chủ Trần kinh hãi không dám tin vào tai mình.
Tô Mang còn lẩm bẩm một câu: “Có tí tiền cũng đòi miễn phí, vô ích thôi”.
Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ nhưng anh chủ Trần lại đang cầm microphone trong tay.
Những người còn lại đều nghe thấy rõ câu nói này.
Thật giàu có!
Đám người lại trố mắt nhìn. Vừa giàu vừa đẹp, ai mà chẳng yêu?
Vẻ mặt anh chủ Trần tối sầm lại. Nhưng bao nhiêu người đang nhìn vào, anh ta chẳng thể nói được gì thêm.
“Thôi được rồi, giải thưởng hôm nay của chúng ta đã mất. Chúc mọi người chơi vui vẻ!”
Dứt lời, anh chủ Trần lập tức quay lnwg rời đi.
Cùng lúc đó, mặt anh ta sa sầm xuống, lén lút đưa tay ra hiệu với bóng tối xa xa.
Uống rượu rồi, cũng nhảy nhót rồi.
Tô Mang bị nhiều người nhìn vào cũng mất hết hứng thú. Cô ấy chậm rãi nói: “Đi nào, chúng ta đổi sang chỗ khác chơi đi”.