Anh bật cười lên tiếng: “Cô đúng là không có tình người, sao lại ra tay tàn độc vậy hả?”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn sang phía nhà tranh.
Lý Phượng Cầm bị cô ta bắt làm con tin, đương nhiên anh không thể xuống tay được.
Bây giờ chỉ còn cách đợi Long Tam và Long Thất!
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng: “Tàn độc hả? Trừ tàn độc ra tôi chẳng biết gì khác đâu”.
Câu nói này của cô ta khiến anh nghẹn họng không nói nên lời.
Cô ta khẽ lắc lư cánh tay.
Bấy giờ Lý Phượng Cầm cũng dần tỉnh lại trong cơn hôn mê.
Ánh mắt bà ta tràn đầy ngơ ngác.
Sau đó là sự khiếp sợ tột cùng!
“Á!”
Bà ta sợ hết hồn gào lên thảm thiết, tiếng hét chói tai vang lên!
Hét không ngừng nghỉ!
Bà ta liên tục nhìn sườn núi rồi lại nhìn người phụ nữ kia.
“Câm miệng”.
Cô ta lạnh lùng quát.
Lý Phượng Cầm lập tức im bặt, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.
Đến tận lúc này, bà ta mới nhận ra Trương Minh Vũ đang đứng trước mặt mình!
“Trương Minh Vũ! Mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cứu tao đi!”
Bà ta sợ hãi hô hoán ầm ĩ.
Anh cau mày, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc hôn mê tốt biết bao. Đang yên đang lành đánh thức bà ta làm cái gì?
Người phụ nữ kia châm chọc nói: “Tránh ra, nếu không tôi sẽ ném bà ta xuống dưới”.
Nói rồi cô ta đẩy Lý Phượng Cầm ra sát sườn núi!
Ôi…
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, lòng thầm lo lắng.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, hai tay nắm chặt, móng tay bấu vào lòng bàn tay.
Thế nhưng cô vẫn không hề cảm thấy đau đớn.
Lý Phượng Cầm chết lặng tại chỗ, ánh mắt mờ mịt!
Bà ta đưa mắt nhìn xuống sườn núi cheo leo, rồi lại nhìn về phía Trương Minh Vũ!
Bà ta dùng sức gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Mày đứng đực ra đấy làm gì hả? Mau cút ra đi!”
“Mày không nghe thấy à?”
Anh lại nhíu mày.
Kế hoạch ban đầu của anh đã bị bà ta đảo loạn hết.