Xong đời rồi!
Lòng anh lạnh ngắt như tro tàn!
Nếu rơi xuống sườn núi này thì còn khả năng sống sót không?
Tự đâm đầu vào chỗ chết rồi sao?
Trong đầu anh đang ngổn ngang suy nghĩ!
Hai tay cũng cố gắng giãy giụa giành giật sự sống! Dùng sức túm chặt lại!
Lâm Kiều Hân bần thần ngồi dưới đất, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng!
Toàn thân cô đều trở nên cứng đờ!
Tiếp đó, anh đột nhiên phát hiện cơ thể mình… không hề nhúc nhích thì phải?
Hả?
Anh sợ ngây người.
Đến lúc mở mắt ra, anh mới vui mừng phát hiện mình đang ôm chặt hai đùi của người phụ nữ kia!
Cô ta đang dùng sức hất anh ra!
Trời không triệt đường sống của anh!
Anh trợn tròn mắt, lòng thầm mừng rỡ không biết nên nói gì!
Anh dùng hết sức bình sinh tóm lấy đôi chân dài của người phụ nữ kia!
Cho dù cô ta có làm gì, anh cũng quyết không buông tay!
Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy vui sướng!
Người phụ nữ kia cố gắng giãy giụa để rút chân ra!
Bởi vì đang ở ngay sát sườn núi nên anh đang cực kỳ căng thẳng, trái tim như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng!
“Đừng động đậy! Chúng ta nói chuyện đã! Nói chuyện đã!”, anh điên cuồng gào thét ầm ĩ!
Đây không phải trò đùa đâu!
Người phụ nữ kia vật lộn hồi lâu vẫn không có kết quả, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định, lạnh giọng lên tiếng: “Được thôi, anh muốn nói chuyện gì?”
Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.
Không ngờ đối phương thực sự bắt chuyện với mình!
Anh nở nụ cười vui mừng, đang định cất giọng nói lại hãi hùng phát hiện trước mắt mình có một tia sáng lạnh lẽo loé lên!
Hự!
Anh hít một hơi thật sâu, tóc gáy trên người đều dựng đứng hết lên!
Anh vô thức kéo một cái!
Tranh thủ lúc người phụ nữ kia đang lơ là, anh vội vàng chạy vọt tới một bên sườn núi.
Đến khi anh lấy lại được bình tĩnh, kim châm đã rơi thẳng xuống sườn dốc!
Thật nguy hiểm!
Anh nặng nề thở phào một hơi!