Vừa rồi dùng cơm, Hạ Hâm Điềm đã bỏ kính râm xuống, lúc này còn chưa đeo lên.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy đã khiến Dịch Thanh Thần rúng động trong tim.
Hắn ta nhìn gương mặt kia, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nhưng khi Dịch Thanh Thần còn chưa kịp nhận ra cô gái kia là ai, Hạ Hâm Điềm đã đeo kính râm lên.
Ực!
Dịch Thanh Thần chật vật nuốt nước miếng, nhịp tim lên đến cực đại, trái tim nện thình thịch trong lồng ngực.
Hàn Thất Thất ngắm nghía bàn tay mình, thản nhiên nói: "Anh Dịch này, nhìn chằm chằm vào người khác như thế có phải hơi bất lịch sự rồi không?"
Bấy giờ Dịch Thanh Thần mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
Lòng hắn ta lúc này chỉ có một cảm xúc, sững sờ đến choáng váng trước cái đẹp!
"A.. ha ha, đúng là tôi đã quá bất lịch sự rồi, xin chào cô Hàn, đã lâu không gặp".
Dịch Thanh Thần vội vã dời mắt, lúng túng chào hỏi.
Hàn Thất Thất khẽ cười một tiếng, như chẳng hề để ý.
Dịch Thanh Thần càng thêm bối rối, vội vã lên tiếng: "Người anh em này, người đẹp đây là..."
Trương Minh Vũ cười nói: "Đây cũng là chị tôi".
Thịch thịch!
Trái tim Dịch Thanh Thần lại tăng tốc.
Hai cô chị... đều đẹp như vậy?
Dịch Thanh Thần vội chìa tay, cười nói: "Xin chào người đẹp, tôi là Dịch Thanh Thần, con trưởng nhà họ Dịch, tôi cùng người anh em đây là chỗ bạn tốt".
"Có thể được làm quen với người đẹp đúng là may mắn lớn trong đời!"
Trương Minh Vũ khoanh tay, nhếch mép nở nụ cười bỡn cợt.
Hạ Hâm Điềm chậm rãi ngẩng đầu.
Cặp kính râm to bản đã che khuất nửa khuôn mặt cô ấy, khiến người đối diện không sao thấy rõ vẻ mặt cô ấy lúc này ra sao.
Nhưng Hạ Hâm Điềm dường như không để ý tới hành vi của Dịch Thanh Thần.
Dịch Thanh Thần chìa tay không ai để ý, thu lại cũng ngại mà giữ nguyên cũng khó.
Ngay lúc hắn ta đã xấu hổ đến đỉnh điểm, Hạ Hâm Điềm mới thong
Trong lòng Trương Minh Vũ đã âm thầm lên một kế hoạch.
Nhưng anh không biết gã Dịch Thanh Thần này có thể phối hợp với anh không.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất đều đứng dậy.
Dịch Thanh Thần bồn chồn nôn nóng.
Gặp được người đẹp như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội?
Dịch Thanh Thần vội vã lên tiếng: "Người anh em, hai chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay tình cờ gặp mặt một lần, sao có thể từ biệt nhanh như vậy được!"
Trương Minh Vũ chau mày, sau đó cười nói: "Nhưng chúng tôi dùng bữa xong rồi, chị của tôi lát còn có việc bận".