Đau…
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt, không kìm được xuýt xoa một tiếng!
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ dưới người truyền đến!
Trong đầu vô thức hiện lên một giai điệu gây nghiện.
Nhìn từng đoá hoa… nở khắp núi!
Loại cảm giác này…
Sự xót xa tột cùng này…
Cảm giác như mình đã chịu đựng đến cực hạn!
Anh cố nén cơn đau như sắp xé rách cơ thể, tức tốc di chuyển sang bên cạnh.
Đến khi cúi đầu lại, anh mới giật mình phát hiện… mình vừa ngồi lên phanh tay!
Mẹ nó!
Anh thầm mắng một tiếng, vô thức kẹp chặt hai chân lại.
Thế nhưng anh chưa có thời gian nghĩ ngợi gì, mấy gã côn đồ đã lao vọt tới bên cạnh cửa xe.
Vẻ mặt hằm hằm lôi kéo cửa xe.
Anh lập tức căng cứng cả người.
Sắp bị bắt rồi sao?
Thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện bọn chúng có ra sức kéo cũng không mở được cửa xe!
Cửa xe bị khoá rồi?
Anh sung sướng cười phá lên, ung dung dựa lưng vào ghế lái phụ.
“Chúng mày giỏi thì vào đây đi!”, anh nhướng mày khiêu khích, vẻ mặt tràn ngập châm chọc.
Đám côn đồ cũng trở nên luống cuống.
Mọi người xung quanh đang quan sát đều kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Ngay khi Trương Minh Vũ đang đắc chí cười to thì Vương Thiết Trụ đột nhiên xông tới.
Anh ta giơ tay ấn nhẹ một cái.
Hai tiếng “cạch” lần lượt vang lên.
Bọn côn đồ khẽ kéo một cái, cửa xe lập tức mở ra…
Anh giật nảy mình, sao lại quên béng mất cái chìa khoá xe cơ chứ?
Đối phương đã đánh tới, anh tức tốc đứng bật dậy, dùng sức đạp lên cửa xe.
Mấy tên côn đồ đứng sau cánh cửa đó bị đẩy ngã, thế nhưng những tên khác cũng đồng thời lao đến!
Cửa xe còn lại cũng đã bị mở ra!
Anh hốt hoảng chui ra khỏi cửa trời, trèo lên nóc xe!
Sải bước nhảy qua đầu đám người đang bao vây phía dưới, đáp xuống một cái nóc xe khác.
Khoé miệng Vương Thiết Trụ co giật điên cuồng!
Xe của hắn ta!
Đám côn đồ nhao nhao bò dậy, tiếp tục xông tới bao vây anh!
Anh thì tung tăng nhảy nhót trên nóc xe, lặng lẽ tìm kiếm cơ hội!
Đám côn đồ nhanh chóng bị phân tán!