Ánh mắt sắt bén!
Tất cả đều ngơ ngác.
Hết rồi à?
Đến cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu cô ta định làm gì.
Anh cứ tưởng cô ta định thể hiện kỹ năng siêu cấp gì đó chứ!
Khí thế hùng hồn như vậy mà lại chui ra sau lưng anh trốn?
Trong mắt Vương Vũ Nam lại lộ ra vẻ lo lắng.
Trần Thắng Nam lại tỏ vẻ hiếu kỳ, lặng lẽ quan sát.
Mười gã côn đồ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ đang đứng.
Những người đứng ở phe bên trái bắt đầu lo lắng, ánh mắt day dứt không đành lòng.
Còn người ở bên phải thì nhao nhao cười lạnh.
Bọn họ không tin nhiều người như vậy lại không thể đánh chết được anh.
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Anh cau mày, trong lòng cũng thầm lo sợ.
Anh hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của Long Tam đâu.
Anh… có làm được không?
Thế nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, bởi một gã côn đồ đã tới gần!
Anh nhíu mày, dứt khoát tung đấm!
Vào chính giữa mặt đối phương!
“Á!”
Gã côn đồ đau đớn gào ầm lên, cả người ngã nhào ra sau.
“Hay lắm! Vẫn còn mười ba tên nữa!”
Hàn Thất Thất đứng đằng sau reo hò hoan hô, trông bộ dạng rất hưng phấn!
Mười ba tên nữa?
Anh trợn tròn mắt, tinh thần bắt đầu hoảng loạn!
“Xông lên!”
Bỗng một tiếng quát giận dữ vang lên!
Lòng anh chợt trầm xuống.
Anh quay đầu lại phát hiện mười ba gã côn đồ kia đang đồng loạt lao tới bao vây mình!
Không phải lên từng tên một à?
Trương Minh Vũ hoảng hồn.
Đấu với nhiều người như vậy, anh thực sự không có năng lực đánh trả!
Chuyện tới nước này, anh cũng không còn tâm tư giữ gìn phong độ gì nữa!
Anh không chút do dự dịch người sang bên cạnh chạy vọt tới chiếc Prado đang đỗ gần đó!
Anh không giỏi đánh đấm, chỉ có thể tìm cơ hội đấu với từng tên.
Cảm đám côn đồ cũng lập tức đuổi theo.
Khí thế hùng hổ doạ người!
Vương Thiết Trụ nhếch mép cười lạnh, khoanh tay khinh bỉ đứng nhìn.