Anh ta ngơ ngác nhìn sang Lý Trung Sơn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái quỷ gì!
Lý Trung Sơn hung hăng trợn mắt lườm anh ta một cái rồi mới tươi cười giả lả nói: “Chào ông Trần, nghe danh đã lâu!”
Lời này khiến Chu Vân Phong kinh ngạc há hốc mồm.
Ông Trần?
Trần Đại Phú?
Không mấy ai ở Hoa Châu có thể khiến Lý Trung Sơn phải cung kính khép nép như vậy. Không ngờ Trần Đại Phú lại chịu ra mặt giúp đỡ Trương Minh Vũ.
Cả người anh ta như hoá đá!
Trần Đại Phú cười lạnh một tiếng, ung dung đáp: “Khách sáo rồi”.
Lý Trung Sơn cũng khiếp sợ liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi mới lên tiếng nói tiếp: “Không biết ông Dịch còn ai tới nữa không?”
“Chuyện này…”
Dịch Bác Văn lắp bắp nói, đầu óc đang cực kỳ hỗn loạn!
Dịch Thanh Tùng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng đáp: “Còn!”
Người nhà họ Dịch nghe thấy thế lại vui mừng hớn hở!
Một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa nhanh chóng truyền tới: “Nhà họ Triệu ở Tĩnh Châu sẽ đầu tư cho nhà họ Dịch”.
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vì sợ hãi lại vang lên!
Khoé mắt Lý Trung Sơn không khỏi run rẩy!
Trương Minh Vũ cũng giật nảy mình.
Giọng nói này… là Triệu Khoát sao?
Nhà họ Triệu cũng ở Tĩnh Châu à?”
Ngay sau đó, Triệu Khoát tươi cười đi vào.
Trần Đại Phú cũng cau mày, lạnh lùng chất vấn: “Nhà họ Triệu các người định chống lại tôi sao?”
Triệu Khoát hơi co giật khoé miệng, bình thản đáp: “Tôi không dám có ý đó đâu ông Trần. Tôi chỉ muốn giúp bạn tôi thôi, không hề có ý định gì nhằm vào ông hết”.
Hiển nhiên hắn cũng không dám động đến ông lớn có quyền cao chức trọng như Trần Đại Phú!
Bấy giờ ông ta mới hừ lạnh một tiếng.
Lý Trung Sơn cũng cảm thấy lúng túng.
Ông ta không ngờ chỉ một hợp đồng làm ăn nho nhỏ lại dẫn tới nhiều người có máu mặt như vậy!
Quan trọng là… cả hai bên đều là những người ông ta không thể đắc tội!
Trương Minh Vũ cũng nhíu chặt chân mày, lòng thầm thấy có dự cảm không lành.
Triệu Khoát rảo bước về phía trước, mỉm cười hỏi: “Sếp Lý cũng nên tỏ thái độ đi chứ?”