Trương Minh Vũ cố tỏ ra bình tĩnh cười đáp: “Yên tâm, các anh cứ chờ một lát. Tôi còn phải cảm ơn các anh vì đã gọi nhiều món đắt đỏ như vậy đấy!”
Chu Vân Phong cười lạnh lên tiếng: “Bây giờ tao vô cùng nghi ngờ khách sạn của mày không làm ra được nhiều món như vậy. Thế nên trước khi đồ ăn được dọn ra… tốt nhất mày hãy ở yên đây đi”.
“Nếu không…”
Dứt lời, nụ cười của anh ta càng thêm rét lạnh.
Trên gương mặt của Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam ngập tràn vẻ lo âu.
Nếu lần này không mang đồ ăn tới, trang bìa các báo ngày mai đều sẽ bị khách sạn Hồng Thái chiếm trọn!
Phân nửa con cháu giới nhà giàu đều tụ tập ở đây, sức ảnh hưởng vô cùng khổng lồ!
Nhưng mà… đồ ăn thì phải làm sao?
Thư ký Ngô cũng cuống lên. Đến tận lúc này vẫn chưa có cách nào mua được thức ăn về chế biến!
Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ bất lực.
Muốn trách thì phải trách anh còn thiếu kinh nghiệm, cũng không có sự chuẩn bị từ trước.
Chuyện tới nước này chỉ còn cách nhờ tới chị gái thôi…
Haiz.
Anh thầm thở ngắn than dài rồi lôi điện thoại ra gọi cho Tô Mang.
Nội tâm của anh cũng đang rất rối bời.
Bởi anh không dám chắc Tô Mang có thể nhúng tay vào chuyện này được không.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
Anh lúng túng cất giọng hỏi: “Chuyện là… chị ba, em có thể nhờ chị một việc được không?”
Giọng nói lười biếng của cô ấy vang lên bên tai anh: “Thằng nhóc thối nhà em cứ gặp rắc rối là lại tìm tới chị. Không phải chị đã nói là không giúp em thêm được nữa rồi sao?”
Lúc này anh lại càng thấy xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ý em không phải là chuyện tiền nong… Chỉ là… chị có thể chuyển chút thức ăn tới cho em được không…”
“Em bị người ta hùa vào bắt nạt, không ai chịu cung ứng thức ăn cho em”.
Chỉ một câu nói đã khiến giọng điệu của Tô Mang lập tức trở nên bén nhọn: “Cái gì? Có người dám bắt nạt em hả?”
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của metruyenhot/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Giọng nói lạnh lùng của Tô Mang lại vang lên: “Được rồi, em chờ một lát. Chị sẽ cho người mang thức ăn đến cho em ngay”.
Anh lập tức mừng rỡ!
“Nhưng mà… chị ơi, em sợ đồ ăn còn lại của bên em không đủ duy trì thêm một tiếng nữa đâu…”
Anh xấu hổ bổ sung thêm một câu.
“Yên tâm!”
Cô ấy đáp lại một câu chắc nịch rồi cúp máy ngay lập tức.
Nghe thấy vậy, lòng anh nhẹ nhõm hơn nhiều!
Đến khi ngẩng đầu lên, trước mắt anh là vẻ mặt cười cợt của đám cậu chủ nhà giàu kia.
Còn Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam vẫn đang lo lắng tột độ.
Thời gian… không kịp nữa rồi!
Triệu Khoát cười phá lên hỏi: “Sao hả? Không tìm thấy đồ ăn à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!