Cửa vẫn đóng, anh không được vào.
Anh liền hét lớn: "Có ai không? Có ai không?"
Chu Vân Phong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: "Ê, ê, ê, mày không hiểu tiếng người phải không? Mau cút cho tao!"
"Kêu cái gì mà kêu!"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta.
Nếu không phải là người nhà họ Hàn, chắc anh dạy cho Chu Vân Phong một bài học rồi đấy!
Có điều sau đó, mắt Trương Minh Vũ lập tức sáng lên.
Dù sao bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi vào, không bằng...
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Tôi cứ thích hét đấy, miệng là của tôi, anh cắn được tôi chắc?"
"Mày..."
Chu Vân Phong thực sự nổi giận rồi, anh ta xắn gấu tay áo lên lạnh lùng nói: "Mẹ nó mày dám khiêu khích tao à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh cũng xứng để tôi khiêu khích chắc?"
Trương Minh Vũ chưa từng thua ai trong việc cãi nhau đâu.
Hai người duy nhất khiến anh đau đầu chỉ có Hàn Thất Thất và Lý Phượng Cầm thôi.
Chu Vân Phong nhíu mày, lửa giận trong mắt sắp phun ra đến nơi!
"Thằng nhãi, tâm trạng của bổn thiếu gia đang không được tốt, mày đừng có đâm đầu vào chỗ chết!"
Nói xong, Chu Vân Phong liền mở cửa, phóng nhanh ra!
Anh ta cuộn chặt nắm đấm, xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ.
Khí thế hùng hồn!
Trương Minh Vũ mỉm cười khinh bỉ.
Ngay khi Chu Vân Phong lao đến trước mặt Trương Minh Vũ, anh hơi di chuyển, dễ dàng tránh được.
Chu Vân Phong nhào vào không trung, xoay người định tấn công tiếp!
Ngay giây sau, Chu Vân Phong sững sờ!
Chỉ thấy Trương Minh Vũ xông thẳng vào trong sân!
Đùng!
m thanh giòn tan vang lên, cửa lớn đóng lại!
Cái này...
Chu Vân Phong sững sờ mất một lúc, giờ mới hiểu mình sập bẫy rồi, sắc mặt anh ta tối sầm xuống.
Trương Minh Vũ khóa cửa xong, mỉm cười chế giễu: "Anh tìm ai vậy? Muốn ăn xin thì đi ra chỗ khác, tâm trạng của bổn thiếu gia không được tốt!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!