Trương Minh Vũ thầm giật mình.
Anh quay đầu lại nhưng không thấy gì cả.
Tô Mang tức giận lườm một cái, oán trách nói: "Thật không phải lúc, một mực hôm nay lại về sớm như vậy!"
Liễu Thanh Duyệt đứng ở cửa biệt thự kinh ngạc nhìn hai người.
Bởi vì tư thế của hai người lúc này thật sự là…
Hơn nữa vị trí của Lễu Thanh Duyệt chỉ có thể nhìn thấy phần trên của Tô Mang và phần đầu lộ ra của Trương Minh Vũ.
Những chỗ khác đều bị ghế sofa che lại, đương nhiên cảnh tượng sẽ khiến người khác suy nghĩ viễn vông.
Liễu Thanh Duyệt bước nhanh đến, sau khi thấy rõ, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.
"Chị cũng về rồi, tại sao em lại không về được? Lỡ như em trai bị một mình chị độc chiếm thì sao?"
Liễu Thanh Duyệt không chịu lép vế, bực bội nói.
Hai người bọn họ quả thật không có gì, nhưng những lời này lại khiến Trương Minh Vũ đỏ bừng mặt.
"Chị tư, chị cũng về rồi", Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói.
Liễu Thanh Duyệt khó chịu nói: "Em trai thối, có chuyện tốt cũng không nghĩ tới chị tư của em gì cả!"
Chuyện tốt?
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật hồi lâu, hoàn toàn cạn lời.
Tô Mang ở bên cạnh nhúc nhích người.
Liễu Thanh Duyệt cũng ngồi xuống.
Sau khi cười giỡn xong, vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ phức tạp.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư sao vậy? Có tâm sự à?"
Liễu Thanh Duyệt cười quyến rũ nói: "Chị tư của em thì có tâm sự gì? Chỉ là chị không nỡ xa thằng em trai thối là em mà thôi".
Không nỡ?
Trương Minh Vũ ngẩng đầu mờ mịt hỏi: "Chị tư... chị muốn làm gì?"
Liễu Thanh Duyệt không vội trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tô Mang.
Tô Mang gật đầu.
Lúc này Liễu Thanh Duyệt mới lên tiếng nói: "Nếu chị ba em đã có nhiệm vụ thì đương nhiên chị tư em cũng có chứ".
"Lần này đi ra ngoài, không biết khi chị nào mới có thể trở về được nữa".