Bởi nhà họ Dịch thua xa nhà họ Hàn.
Không ít người bắt đầu chú ý tới mấy người họ, đám thanh niên trong sảnh nhao nhao quay sang hóng hớt.
Thế nhưng không có lấy một bóng dáng của người lớn.
Đúng lúc này, lại có một giọng nói châm chọc khác vang lên: “Cô Hàn làm vậy là gây rắc rối cho bác Hàn rồi”.
“Cô không để bụng, nhưng mà rất có khả năng bác Hàn cũng sẽ bị cô ảnh hưởng đấy”.
“Cô phải biết là buổi gặp gỡ hôm nay vô cùng nhạy cảm…”
Hà Gia Hoa cười lạnh bước tới, trên sống mũi vẫn còn băng bó.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khá lắm, ba kẻ thù một mất một còn của anh đều có mặt…
Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng.
Quả thực cô ta có nghe nói tới chuyện thanh trừng, thế nhưng không hề biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng Trương Minh Vũ cũng không phải do cô ta đưa tới…
Vậy thì còn phải sợ sệt cái gì?
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng quát: “Anh bị điếc à? Bà đây nói là bà thích thế, anh quản được chắc?”
Trương Minh Vũ cũng không nhịn được cười.
Đấu võ mồm với Hàn Thất Thất chính là tự tìm đường chết.
Hà Gia Hoa nheo mắt lại, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn.
Cô ta là người mà bọn họ không thể đắc tội.
Nhưng vẻ mặt tươi cười của Trương Minh Vũ lại chọc giận ba người họ.
Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: “Trương Minh Vũ, mày cười cái gì?”
Anh ngẩn người.
Nhanh như vậy đã tới kiếm chuyện với anh rồi sao?
Anh bật cười đáp: “Anh Hà chỉ nhớ cái ăn không nhớ bị đánh à? Anh dám khiêu khích tôi nữa hả? Hết đau mũi rồi à?”
Nghe thấy thế, hắn vô thức che kín mũi lại.