Trương Minh Vũ gian nan thở dốc.
Quay đầu nhìn lại, Tần Minh Nguyệt vừa lấy tay che trán vừa nâng bước vọt vào.
Cả người cũng ướt nhẹp...
Trương Minh Vũ không hài lòng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, mưa lớn thế!"
Vừa nói vừa vỗ nước trên người.
Khoảng cách chưa đến hai trăm mét, vậy mà… ướt đẫm…
Tần Minh Nguyệt cũng làm động tác tương tự.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Trương Minh Vũ kiểm tra xung quanh, sau khi xác nhận gốc cây không bị rỉ nước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Xui xẻo thật...
Một lúc lâu, cả hai ngồi bên đống lửa.
Một luồng hơi ấm quấn lấy cơ thể cả hai, cực kỳ thoải mái.
Tần Minh Nguyệt cúi đầu thấp giọng nói: "Trời mưa, chúng ta muốn ra ngoài càng thêm khó khăn”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Đúng vậy.
Xung quanh các khe rãnh vốn đã dốc.
Bây giờ trời đang mưa… càng không dễ bò lên.
Trương Minh Vũ cười an ủi: "Không sao, chúng ta không ra ngoài được thì bọn chúng cũng không dễ dàng tìm thấy chúng ta đâu”.
"Ít nhất đêm nay có thể yên tâm ngủ ngon”.
Trời mưa, chúng không thể tiếp tục đuổi theo.
Tần Minh Nguyệt im lặng gật đầu.
Nhưng luôn có một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đẹp của cô ta.
Hôm nay, cô ta thất bại thảm hại.
Chẳng những người của Sơn Bản Lộ bỏ chạy, mà cả những chiến sĩ của cô ta đều mất mạng.
Tần Minh Nguyệt lẳng lặng thở dài.
Trương Minh Vũ thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ phức tạp.
Anh biết.
Lần này... Tần Minh Nguyệt đã phạm một sai lầm lớn.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha ha an ủi cô ta: "Đừng nghĩ nữa, tìm cơ hội bắt bọn chúng về là được”.
Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Tần Minh Nguyệt cười khổ, nói: "Anh cảm thấy tôi phạm sai lầm lớn như vậy, còn có cơ hội đi bắt người ư?"
Trương Minh Vũ nghe vậy chợt hiểu ra.
Sẽ… mất chức?
Chuyện này...
Gương mặt của Tần Minh Nguyệt đầy sự tự trách.
Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Ôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, thay vì nghĩ lung tung thì cô nghĩ cách làm thế nào để báo thù đi”.
"Hơn nữa, cho dù cô không làm ở đó nữa, cũng có thể bắt người mà”.
Mắt Tần Minh Nguyệt chợt sáng lên, hỏi: "Tự tôi… sao bắt được?"
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười nói: "Không phải là còn có tôi sao?"
A...
Tần Minh Nguyệt sững sờ một lúc.
Thật lâu sau, đôi mắt đẹp của cô ta trở nên vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn”.
Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Giúp cô cũng giống tôi tự giúp mình thôi”.