Chưa tới một ngày đã bài trí xong xuôi!
Hàn Thất Thất uể oải vươn vai, lộ ra dáng dấp gợi cảm mê người.
Cô ta nở nụ cười đắc ý: “Anh thấy chưa? Tôi đâu phải là loại người chỉ biết nói suông!”
“Sao hả, có muốn hợp tác với tôi không?”
Trương Minh Vũ bắt đầu dao động.
Cách trang trí kia giúp anh nhìn thấy tương lai rộng mở.
Mà lần này anh chỉ cần đóng giả làm người yêu, chắc là… không khó lắm đâu!
Sau một hồi im lặng suy tư, anh sảng khoái đồng ý: “Được!”
Hàn Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ reo lên: “Thế còn tạm chấp nhận được. Coi như không uổng phí công sức của tôi!”
“Để cảm ơn anh, tối nay tôi có thể nâng cấp khách sạn của anh thêm một chút. Nhưng nếu thế thì anh phải tạm dừng kinh doanh”.
Trương Minh Vũ nhướng mày, không ngờ cô ta lại hào phóng như vậy.
“Được, không thành vấn đề”.
Hai người đạt thành hợp tác với nhau. Hàn Thất Thất gọi một cuộc điện thoại dặn dò gì đó.
Khách sạn nhanh chóng tạm dừng kinh doanh, nhân viên cũng được tan làm sớm.
Đợi đến khi vị khách cuối cùng rời đi, cô ta liền gọi người tới bắt tay vào làm việc.
Bản vẽ thiết kế đã có sẵn nên bọn họ cũng không cần lo lắng.
Hàn Thất Thất tươi cười vỗ vai anh: “Thấy sao? Tôi làm vậy đủ thành ý chưa?”
Anh bị cơn đau tê dại đến mức nhe răng trợn mắt.
Cô ta kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Anh sao thế?”
Trương Minh Vũ xua tay đáp: “Không sao. Đủ thành ý rồi. Cô yên tâm, khi nào cô cần tôi sẽ lập tức có mặt, có yêu cầu gì tôi cũng sẽ cố hết sức hoàn thành”.
Người ta đối tốt với anh, đương nhiên anh cũng sẽ hết lòng đối đãi.
Hàn Thất Thất thấy nhẹ nhõm cả người.
Cô ta bận rộn đến tận lúc trời tối sầm lại.
Sau khi nghe một cuộc điện thoại, cô ta liền rời đi ngay.
Trương Minh Vũ nhàn rỗi không có gì để làm. Anh thấy khách sạn vẫn còn đang bận trang trí, thế là cũng đứng dậy ra về.
Anh vừa ra tới cửa đã nghe thấy chuông điện thoại réo inh ỏi.
Người gọi tới là Lâm Kiều Hân.
Anh thấy rất khó hiểu.
Sao cô lại gọi cho anh nữa?