Khi Trương Minh Vũ nghe thấy điều này thì trong mắt lại hiện lên vẻ mờ mịt.
Cuộc đổ bộ lớn... Mới có khả năng xài súng?
Vậy thì...
Súng dùng để làm gì?
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Không liên quan gì đến anh.
Mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng có lẽ cả đời này anh cũng không có khả năng tham gia vào những việc này.
Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước.
Bên này là một ngôi làng, còn bên kia là một mảnh đất trống.
Rất an toàn.
Đi xa hơn về phía trước là một dãy núi, cách Ninh Châu không xa.
Trương Minh Vũ hướng mắt nhìn vào dãy núi.
Hồi hộp không thể giải thích được.
Advertisement
Nơi này...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể im lặng thở dài.
Dẫu có gặp nguy hiểm đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải vượt qua!
Tần Minh Nguyệt chậm rãi hỏi: “Sợ hả?”
Trương Minh Vũ không vui trừng mắt: “Sợ có ích lợi gì chứ, cô cho tôi trở về sao?”
Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt lóe sáng: “Nếu anh sợ thì tôi có thể cho anh xuống xe”.
Trương Minh Vũ xấu hổ cười mỉm: “Quên đi, sao tôi có thể để cho cô gái nhỏ như cô một mình mạo hiểm được chứ”.
“Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi”.
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Thật lâu sau, cô ta mới cười nhẹ nói: “Cô gái nhỏ sao? Đã lâu rồi chưa nghe lại tên gọi này”.
Trương Minh Vũ sững người.
Cục đá này... Cũng biết cười sao?
Trương Minh Vũ lắc đầu nói nhỏ: “Huống chi những gì cô làm đều có lợi với tôi”.
Những lời này vừa nói ra, trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thật lâu sau mới từ tốn nói: “Anh trung thực quá đấy”.
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Trung thực tốt biết bao nhiêu, ai cũng thích những người trung thực mà”.
Tần Minh Nguyệt trầm ngâm nói: “Đúng vậy, tôi cũng thích”.
Trương Minh Vũ cười toe toét.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Trung thực sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến chân núi.
Tần Minh Nguyệt liên lạc với đoàn xe phía sau.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới lái xe vào!
Đường ở đây cực kỳ hẹp, được bao quanh bởi những khu rừng cao chót vót.
Đường khó chạy hơn rất nhiều.
Tần Minh Nguyệt nhấn nút bấm.
Ngay sau đó, một tấm màn đen bao phủ hoàn toàn cửa sổ.
Trương Minh Vũ vô cùng lo lắng.
Giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Đừng sợ, họ không thể biết chúng ta đang ở đây đâu”.
“Chúng ta chỉ cần tìm xem có ai phục kích hay không”.
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Xe chạy chầm chậm.
Trong nháy mắt đã đi được nửa đoạn đường.
Trương Minh Vũ vẫn chưa phát hiện ra bất kì điều gì bất thường ở xung quanh.
Mặc dù là một khu rừng, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, nếu có người trốn ở bên trong, nhất định sẽ bị phát hiện.
Không có người nào ư?
Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Nơi này là nơi cuối cùng có thể phục kích.
Vậy mà không có người?
Brừm!
Tần Minh Nguyệt đạp ga, xe bắt đầu tăng tốc.