Lâm Kiều Hân loạng choạng suýt ngã, ánh mắt hoảng loạn.
Ngay khi cô đang không biết phải làm thế nào thì Trương Minh Vũ đã đứng ra.
“Được thôi, tôi sẽ tìm chứng cứ cho ông xem”, nói rồi anh rút điện thoại ra.
Nghe thấy anh nói những lời này, đám người hóng hớt lập tức cười phá lên.
Hai mắt cô bừng sáng lấp lánh. Mặc dù cô biết đã hết đường cứu chữa nhưng vẫn không kìm được ôm một tia hi vọng.
Trưởng khoa Bạch cười gằn đáp: “Được, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cậu có thể tìm được chứng cứ gì!”
Anh không thèm để ý tới họ, gọi thẳng cho Liễu Thanh Duyệt.
Cô ấy nhanh chóng nghe máy, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi: “Em trai sao thế?”
Anh vội vàng nhờ vả: “Em lại phải làm phiền chị tư rồi. Em gặp phải chút phiền phức, một trưởng khoa của bệnh viện trung tâm dùng chứng cứ giả với em”.
“Chị có thể nhờ ai tới chứng minh trong sạch giúp em được không…”
Anh nói rất nhanh, chỉ sợ sẽ làm chậm trẽ thời gian của Liễu Thanh Duyệt.
Giọng nói êm tai của cô ấy liền vang lên: “Được rồi, để chị gọi người tới cho. Chị làm việc đã nhé”.
Dứt lời, cô ấy lập tức cúp máy.
Gọi điện thoại hả? Gọi cho ai?
Trương Minh Vũ cuống quýt gọi với theo: “Chị chờ đã! Từ từ…”
Nhưng anh chưa kịp nói xong đang nghe thấy điện thoại truyền tới một tràng âm thanh báo máy bận.
Anh không khỏi cảm thấy bất lực.
Anh cũng không biết cô ấy định giải quyết như thế nào, nhưng anh đã nói hết rồi, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Chắc là đối với cô ấy thì chuyện này cũng không khó lắm đâu.
Nhưng người khác đã nhìn ra được anh bị dập máy, ai nấy đều lộ vẻ mặt chế giễu.
Chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Lâm Kiều Hân cũng hoàn toàn biến mất.
Trưởng khoa Bạch châm chọc hỏi: “Sao hả? Tìm thấy chứng cứ chưa?”
Dù sao thì ngoại trừ hóa nghiệm bằng máy, mọi quá trình kiểm tra đều do ông ta phụ trách.
Số liệu cụ thể cũng chỉ có thư ký của viện trưởng mới biết được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!