“Cô còn rửa mặt nữa cơ mà? Sao cô không nói là nước của cô có vấn đề đi?”
Nghe thấy thế, cô gái kia lập tức kinh hãi!
Mọi người xung quanh dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện Trương Minh Vũ đang nhếch miệng cười lạnh bước ra từ giữa đám đông.
Hai mắt Lâm Kiều Hân tức thì sáng rực lên, nỗi lo trong lòng chợt biến mất!
Đám người vây xem cũng dần trở nên yên tĩnh.
Cô gái bị dị ứng nhíu mày, tức giận quát: “Anh nói vớ vẩn! Nước thì ai mà chả dùng, anh thấy có ai rửa mặt bằng nước mà bị dị ứng chưa?”
Trương Minh Vũ ung dung bước tới, cười hỏi: “Thế thì bao nhiêu người dùng mỹ phẩm của chúng tôi, cớ sao chỉ có mình cô bị dị ứng?”
“Anh…”
Cô ta bị anh làm cho nghẹn họng không nói nên lời!
Một lúc sau, cô ta quay ngoắt sang nhìn Lâm Kiều Hân, căm hận nói: “Thảo nào đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy cô xuất hiện! Thì ra là đang đợi người tới biện minh cho!”
Lâm Kiều Hân bắt đầu thấy khó chịu.
Trương Minh Vũ lại nhanh nhảu cướp lời: “Sự thật sẽ chiến thắng nguỵ biện. Có giỏi thì cô nói ra sự thật đi”.
“Anh…”
Cô gái kia hoảng rồi, đỏ mặt tía tai nhưng lại không phản bác được cái gì.
Lâm Kiều Hân chăm chú nhìn anh, lòng nghẹn ngào.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn bỗng vang lên: “Sự thật thắng nguỵ biện, nói hay lắm. Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là sự thật!”
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước ra.
“Trời ạ! Là bác sĩ Bạch, trưởng khoa da liễu của bệnh viện trung tâm!”
Có người kinh ngạc thốt lên. Tất cả nghe thấy thế đều sợ ngây người!
Trưởng khoa da liễu… tới rồi?
Trái tim vừa mới thả lỏng của Lâm Kiều Hân lại bị siết chặt!
Đến cả cô gái bị dị ứng cũng ra chiều kinh ngạc.
Trưởng khoa Bạch nhanh chóng bước tới, lấy một tập tài liệu từ trong túi và một chai nước tẩy trang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!