Cô phục vụ bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Đúng là kẻ ngốc lắm tiền!
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.
Mọi người đều sững sờ.
Anh ta sao?
Ánh mắt của hai người trên võ đài càng thêm khinh thường.
Thằng ngu!
Chẳng mấy chốc, cả hai trở nên hào hứng.
Tiền đã dâng đến tận cửa!
Lục Chính Minh sững sờ.
Cơ thể của Triệu Khoát lập tức căng cứng!
Là hắn!
Triệu Khoát hơi híp mắt lại, tức giận nói: "Anh là đàn em của anh ta sao?"
Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Ừ”.
Mọi người đều sững sờ.
Quen nhau hả?
Phương Đại Minh cau mày, nghi ngờ nhìn Liễu Thanh Duyệt.
Chỉ dựa vào anh ta hả?
Vậy... không phải là vung tiền uổng phí sao?
Chẳng lẽ... thần y còn có mục đích khác?
Cuối cùng Phương Đại Minh cũng không nhiều lời, nhưng mất một tỷ... vẫn thấy hơi đau lòng.
Lục Chính Minh cười khẩy nói: "Thằng ranh con, lại là mày!"
"Món nợ lần trước chúng ta vẫn chưa tính xong, vậy mà hôm nay mày lại tự vác xác đến”.
"Đại Hoa, đánh mạnh vào cho tôi!"
Thanh niên nhợt nhạt trên võ đài bật cười nói: "Không thành vấn đề, cậu chủ Lục!"
Lục Chính Minh hoàn toàn phấn khích!
Vừa kiếm được tiền vừa báo được thù!
Nhưng đôi mắt của Triệu Khoát tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
Trương Minh Vũ... cũng rất khó giải quyết!
Trọng tài lạnh lùng nói: "Nếu đã đến thi đấu thì lên đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Ờ thì...
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Đối xử với người khác thì cung kính, sao đối xử với mình lại lạnh lùng vậy chứ?
Trương Minh Vũ nhanh chóng bước lên võ đài.
Ánh mắt mọi người xung quanh bỗng đầy vẻ trào phúng.
Những thứ khác chưa nói!
Trương Minh Vũ đứng đó còn thua kém hơn cả bọn họ!
Chuyện này...
Tự tìm đường chết hả?
Đôi mắt của mọi người đầy vẻ nghiền ngẫm.
Triệu Khoát siết chặt nắm đấm.
Dù lo lắng nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Hắn chỉ có thể hy vọng, hai tên đàn em kia có thể nghiền nát Trương Minh Vũ!
Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt tràn đầy vẻ mong đợi.
Chẳng mấy chốc, giọng nói nặng nề của trọng tài vang lên: "Hai bên tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng!"
Trương Minh Vũ lặng lẽ bước về phía trước.
Hai tên đàn em nhìn nhau, khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.
Lười biếng nhấc chân bước đi.
Trương Minh Vũ trừng mắt giận dữ.
Khinh địch à?
Trọng tài đứng ở giữa chậm rãi giơ tay ra.
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.
Cuối cùng cũng bắt đầu!
Tay của trọng tài đột ngột buông xuống!
Chứng tỏ cuộc so tài bắt đầu!
Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn.
Nhưng nhìn kỹ...
Hả?
Bọn chúng... không di chuyển?
Hơn nữa còn có một nụ cười chế giễu trên khóe miệng.
Rất khinh thường.