Hả?
Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Đột nhiên lớn mạnh ư?
Trương Minh Vũ lại thấp giọng nói: "Tiếp tục”.
Ồ...
Đầu óc Chu Vân Đình đang load nhanh, nói: “Chúng tôi... chúng tôi dự định nhận đầu tư, sau đó... đoạt lại tập đoàn Chu Thị”.
Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không phải ông vừa nói câu này rồi sao?"
Chu Vân Đình hoảng sợ nói: "Cái... cái khác tôi thật sự không biết!"
"Đó là tất cả những gì tôi biết!"
"Hôm nay Triệu Khoát đến đây để bàn bạc về vấn đề này!"
Nói xong, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi.
Trương Minh Vũ đăm chiêu quan sát.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ nghi hoặc.
Bàn bạc?
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Ông chắc chắn là không có chuyện gì khác chứ?"
Chu Vân Đình vội vàng lắc đầu nói: "Thật sự không có, những gì tôi biết đều đã nói với cậu rồi”.
Trương Minh Vũ lại liếc nhìn với ánh mắt sâu thẳm.
Chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Trương Minh Vũ trầm tư một lát, thờ ơ nói: "Được, ông có thể cút ra ngoài rồi”.
Hả?
Vừa dứt lời, Chu Vân Đình trừng lớn hai mắt.
Vô cùng kích động!
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, hơi lo lắng.
Chẳng mấy chốc, Chu Vân Đình dẫn người rời khỏi công ty.
Vô cùng nhếch nhác!
Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân hơi lo lắng nói: "Nếu chỉ là bàn bạc, có lẽ họ sẽ không đến văn phòng của tập đoàn Chu Thị đâu nhỉ?"
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Anh đương nhiên hiểu được điều này.
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Anh cũng biết à?
Sao lại?
Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Hôm nay bọn họ tới là để tranh đoạt, hơn nữa đã chuẩn bị xong hết tất cả”.
"Nhìn bộ dạng này... có lẽ đã xảy ra sai sót gì đó”.
Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.
Nhưng... tại sao?
Trương Minh Vũ tiếp tục: "Nhìn phản ứng của đám nhân viên, rõ ràng là đã có người thông báo cho họ”.
"Chỉ là... kế hoạch của họ không thành”.
Lâm Kiều Hân nhớ lại.
Quả nhiên như vậy!
Trong mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sự tiến bộ của Trương Minh Vũ... thực sự rất nhanh!
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn chăm chú, lúc này anh mới nhận ra Long Tam đang đi tới.
Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: "Anh có cảm thấy người vừa nãy rất quen không?"
Long Tam khẽ gật đầu, nói: "Có lẽ hắn là người nhà họ Âu Dương”.
Hả?
Nghe vậy, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!
Sao Triệu Khoát lại liên quan đến nhà họ Âu Dương?
Giọng nói nặng nề của Long Tam lại vang lên: "Hơn nữa... bọn họ còn mai phục mấy người, bị tôi đuổi đi rồi”.
Ồ...
Nghe vậy, mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Vậy thì khớp rồi!
Quả nhiên bọn họ có mai phục!
Thật lâu sau, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Nhưng...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!