Nghe thấy thế, anh mới thở phào một hơi.
Nhưng khi nghĩ tới mấy người siêu mạnh vừa nãy, anh lại lo lắng.
Haiz.
Cuối cùng, anh thở dài một tiếng: “Chúng ta cứ về trước đã”.
Chắc là nhà họ Lâm vẫn chưa nhận được tin tức, hẳn đang lo lắng lắm.
Ông cụ Lâm vẫn còn phải điều trị, không thể để ông cụ bị kích động lần nữa.
Ba người nhanh chóng đi tới chiếc Mercedes.
Trên đường trở về, Lâm Kiều Hân gọi cho nhà họ Lâm một cuộc điện thoại.
Sau đó suốt cả đoạn đường, cô không nói câu nào.
Cảm giác biết ơn trong lòng dần giảm xuống. Cô vô thức nghĩ đến chuyện tin tức.
Cô không biết mình nên làm gì cho phải.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ vốn không định đi vào, nhưng anh nghĩ vẫn phải giải thích một chút cho ông cụ Lâm.
Hơn nữa anh đã quyết định sẽ âm thầm phát triển sự nghiệp.
Nếu sau này nhà họ Lâm thực sự gặp chuyện, anh vẫn phải thầm liên lạc với ông cụ.
Anh và Lâm Kiều Hân cùng nhau xuống xe đi vào trong biệt thự.
Nhưng họ chưa đi được bao xa đã trông thấy cả đám người nhà họ Lâm hớt hải lao ra ngoài.
“Kiều Hân, con có bị sao không? Làm mẹ sợ muốn chết!”
“Cháu không bị thương chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu nói cho bác biết đi, ai đã làm ra chuyện này!”
…
Lý Phượng Cầm kiểm tra kĩ càng cả người cô một lượt.
Hai anh em nhà họ Lâm cũng giận dữ hỏi dồn dập. Đối với họ mà nói, chuyện này chính là sự khiêu khích với nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân khẽ đáp: “Con không sao đâu mẹ. Con cũng không biết là ai làm…”
Người nhà họ Lâm lại càng tỏ ra tức giận!
Nhưng Lý Phượng Cầm lại nổi trận lôi đình, nói móc mỉa: “Còn cần phải nghĩ xem ai làm cơ à? Nhà họ Lâm chúng ta có đắc tội với ai đâu? Chẳng lẽ còn có thể là tại người nhà chúng ta sao?”
Nghe bà ta nói vậy, đám người còn lại đều sợ ngây người.
Trương Minh Vũ cau mày.
Bà ta chỉ cây dâu mắng cây hoè, lời lẽ rõ ràng như thế, không cần nghĩ cũng biết.