Dứt lời, gã ta thè lưỡi liếm môi đầy khiêu khích.
Lâm Kiều Hân hoảng loạn mở to mắt nhìn gã ta!
Anh cả nở nụ cười xấu xa: “Đi đi”.
Nghe thấy thế, cô lại càng hốt hoảng.
Thằng hai lập tức mừng ra mặt, hưng phấn xoa tay tiến tới chỗ cô.
Lâm Kiều Hân điên cuồng giãy giụa, nhưng cô bị trói quá chặt, không thể di chuyển được.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ánh mắt cô hiện lên một tia tuyệt vọng!
Lòng cô lạnh ngắt như tro tàn!
Ngay khi gã ta sắp sờ vào tay cô, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Gã ta lập tức thu lại vẻ cười cợt trên mặt, giơ tay ra đỡ!
Một hòn đá bị gã ta nắm trọn trong tay!
“Kẻ nào?”
Anh cả quát ầm lên, nháo nhác nhìn ra ngoài nhà máy!
Lâm Kiều Hân cũng trợn tròn mắt nhìn theo, vẻ mặt tràn ngập chờ mong!
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một bóng người gầy gò dần xuất hiện ở cổng nhà máy.
“Ha ha, làm phiền mọi người quá. Tôi tới tìm người”, Trương Minh Vũ ngượng ngùng lên tiếng.
Anh đang định đánh lén, nào ngờ lại bị đối phương chặn lại dễ như trở bàn tay!
Ba gã đàn ông kia cau mày nhăn mặt, ánh mắt hoài nghi.
Lâm Kiều Hân sững sờ!
Vẻ vui mừng trong mắt cô dần biến mất, thay vào đó là sự mơ hồ, rồi dần biến thành hi vọng, cuối cùng trở nên thất vọng.
Trương Minh Vũ tới… thì làm được trò trống gì?
Anh cả híp mắt nhìn anh, lạnh giọng chất vấn: “Tìm ai? Mày là ai?”
Anh cười đáp: “Tôi tới tìm vợ. Người trong kia là vợ tôi, cô ấy chạy lạc tới đây, gây phiền phức cho mọi người. Để tôi dẫn cô ấy đi”.
Dứt lời, anh hớn hở đi tới chỗ cô.
“Mẹ nhà nó! Giỡn mặt tao hả?”
Anh cả giận dữ hét lớn, ánh mắt tràn ngập lửa giận!
Gã ta giơ tay định tóm lấy anh.
Anh giật mình hoảng sợ, hai mắt trợn trừng!
Nhưng đúng lúc ấy lại có tiếng xé gió vang lên!
“Á!”
Ngay sau đó, anh cả lập tức đau đớn gào thét!
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Đến khi anh kịp phản ứng lại đã thấy kẻ cầm đầu cúi gập người xuống, cả cánh tay đều đang run lẩy bẩy.
Trên mặt đất có một hòn đá nhỏ!
Đúng là khác biệt!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ.
Long Tam ung dung bước ra.
Anh bĩu môi nghĩ thầm, bị cướp hết oai phong rồi!