Khụ khụ!
Người thanh niên thấp bé khẽ ho khan, lén lút nháy mắt với ông lão tóc bạc.
Hả?
Ông lão tóc bạc sửng sốt.
Người thanh niên thấp bé nghiêng người nói nhỏ: "Ông cụ Tôn, anh này là ông chủ của Sơ Tinh!"
Sơ Tinh?
Năm ông lão ngơ ngác.
Ngay sau đó, trong mắt bỗng lóe lên vẻ khiếp sợ!
Sơ Tinh... doanh nghiệp lớn nhất ở Ninh Châu!
Hóa ra là cậu ta!
Người thanh niên thấp bé tiếp tục nói: "Đây là một cơ hội tốt! Nếu các ông hợp tác với anh ta thì có thể bảo toàn mạng sống!"
Chuyện này...
Năm ông lão trợn mắt há mồm!
Trùng hợp vậy sao?
Chẳng mấy chốc, năm ông lão rơi vào trầm tư.
Sơ Tinh lớn mạnh là điều ai ai cũng biết.
Hơn nữa... Sơ Tinh còn có thể khiến Âu Dương Triết chịu thua thiệt!
Thực lực này...
Năm ông lão liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt lóe sáng!
Giọng nói của Hàn Thất Thất lại vang lên.
Trương Minh Vũ cười ha hả lặp lại: "Được rồi Âu Dương Tịnh, cô mau quay về nhà họ Âu Dương đi, bảo Âu Dương Thanh Tùng đến đây”.
"Cô... vẫn còn non lắm”.
Nói xong, khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.
Câu nói này... hơi quá nhỉ!
Âu Dương Tịnh siết chặt nắm đấm, tức giận nói: "Thằng chó, anh cũng xứng nhắc đến bố tôi sao?"
"Chỉ một công ty Sơ Tinh nhỏ bé, trong vòng một tuần tôi sẽ khiến nó tan thành mây khói!"
Trương Minh Vũ cau mày.
Miệng anh đã há ra nhưng bên tai không nghe thấy động tĩnh gì.
Ôi?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Cẩn thận lắng nghe, bên trong vẫn không có âm thanh gì cả!
Nói gì đi chứ...
Trương Minh Vũ hơi hoảng hốt.
Đối phương đã nói vậy, nếu mình không đáp lại thì chẳng phải sẽ rơi vào thế yếu sao?
Âu Dương Tịnh không ngừng cười khẩy!
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên: "Nếu... cộng thêm cả chúng tôi thì sao?"
"Cô Âu Dương có thể khiến Sơ Tinh tan thành mây khói trong vòng một tuần không?"
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh liếc mắt nhìn theo hướng phát ra giọng nói, ông lão tóc bạc bước ra...
Hả?
Nghe vậy, Trương Minh Vũ bỗng trợn tròn hai mắt.
Chuyện... chuyện gì thế này?
Khóe miệng của hai thanh niên nở nụ cười đầy ẩn ý!