Liễu Thanh Duyệt quyến rũ cười nói: "Em sẽ biết sớm thôi, cô ta là một người có thể hỗ trợ em phát triển nhanh hơn nhiều".
Phát triển... nhanh hơn nhiều?
Trương Minh Vũ không tiếp tục hỏi, trong lòng lại bắt đầu tò mò.
Liễu Thanh Duyệt cũng đã chuyển đề tài, bắt đầu đùa giỡn với Trương Minh Vũ, nói làm Trương Minh Vũ ngượng ngịu cả người.
Ngay lúc anh sắp không chống trả nổi nữa, cửa phòng tắm mở ra.
Hàn Thất Thất bước ra, trên người cũng quấn khăn tắm.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, tức thì ngây ngẩn cả người.
Hàn Thất Thất tuy không cao, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng vóc dáng đã phát triển đâu ra đấy.
Thoạt nhìn cô ta đúng kiểu loli.
Mái tóc sặc sỡ đã được búi gọn lại, bọc trong khăn tắm.
Lớp trang điểm đậm sì bị tẩy đi, nhan sắc cô ta như vừa tăng vọt, ít nhất cũng phải lên hai cấp nữa.
Đôi mắt to long lanh như thể biết nói, da trắng trẻo mịn màng, mũi dọc dừa, đôi môi màu anh đào.
Hai bên má là hai lúm đồng tiền trông cực kì mê hoặc.
Trương Minh Vũ kinh ngạc, anh không ngờ Hàn Thất Thất tẩy trang đi lại trở nên xinh đẹp cỡ này.
Thảo nào... dám tự tin đến thế!
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên hông chợt truyền đến một cảm giác đau nhói.
Shhh!
Trương Minh Vũ lập tức hít mạnh một hơi, đau đến méo mó cả mặt mày.
Liễu Thanh Duyệt bất mãn nói: "Mặt chị không đẹp bằng cô ta hay dáng người không bằng cô ta? Sao không thấy em nhìn chị như vậy bao giờ?"
Giọng điệu của cô ấy... nghe chua lòm!
Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười, nói: "Em chỉ... chỉ không ngờ cô ta lại quấn khăn tắm đi ra thôi..."
Liễu Thanh Duyệt chau mày, bất mãn hỏi: "Sao hả? Chê chị mặc nhiều quá?"
Vừa dứt lời, cô ấy liền vươn tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
"Đừng đừng đừng! Không đâu... Không phải ý đó, là... cô ta làm em hơi kinh ngạc thôi...", Trương Minh Vũ vội vã ngăn cản.
Nếu còn không ngăn, anh không biết sống sao nữa...
Liễu Thanh Duyệt liếc mắt tỏ ý oán trách: "Hừ, chị đi tắm đã, em sắp xếp phòng cho cô ta nghỉ ngơi đi".
Nói xong, cô ấy bèn đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.