Nói xong, cô ấy làm động tác ném phi tiêu trong tay!
Ừng ực!
Trần Thiên An nuốt khan nước bọt.
Con ngươi của Trần Trung Thành sắp bật ra ngoài!
Một ý định giết người bao trùm...
Ừng ực!
Trần Trung Thành khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy kịch liệt!
Ông ta đã hoảng sợ!
Thình thịch!
Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề vang lên!
Trần Trung Thành cuối cùng cũng quỳ gối xuống!
Nếu không quỳ... thì sẽ chết!
Hàn Quân Ngưng khẽ dừng tay lại, trong mắt hiện lên vẻ chần chừ.
Phù!
Trần Thiên An thở phào nhẹ nhõm.
Trần Trung Thành siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp!
Nhưng...
Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, lặng lẽ xem kịch hay.
Chẳng mấy chốc, căn phòng chìm vào im lặng.
Hàn Quân Ngưng khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống là xong à?”, cơ thể Trần Trung Thành run cầm cập!
Trần Thiên An lo lắng hét lên: "Bố, bố còn ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi ông lớn của chúng ta đi!"
Sốt ruột đến mức ngu luôn rồi à?
Khóe miệng của những người xung quanh co giật dữ dội.
Ông lớn... của chúng ta ư?
Mẹ kiếp... thân phận gì vậy?
Trần Trung Thành thậm chí còn bối rối hơn!
Phải mất một lúc lâu, ông ta mới phản ứng lại, trừng mắt dữ tợn.
Nhưng tình thế cấp bách, ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi”.
Hàn Quân Ngưng cau mày, lạnh lùng hỏi: "Xong rồi hả?"
Trần Trung Thành nghiến răng nghiến lợi, lại nói: "Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với cậu, mong cậu rộng lượng tha thứ”.
Mọi người xung quanh liếc nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Không ai ngờ rằng cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Sau khi nói xong, Trần Trung Thành siết chặt nắm đấm.
Rất không cam lòng!
Chẳng mấy chốc, giọng điệu lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Xin lỗi xong thì các người có thể chết được rồi”.
Cô ấy vừa dứt lời, xung quanh lại thấy ớn lạnh!
Ôi!
Mọi người xung quanh lập tức hít sâu một hơi!
Câu này có nghĩa là gì?
Hai bố con Trần Trung Thành không rét mà run, hai mắt suýt rớt ra ngoài!
Trần Thiên An run giọng nói: "Không phải chúng tôi đã xin lỗi rồi sao? Sao lại...”
Những lời sau đó không thốt lên được nữa.
Đầu óc anh ta trống rỗng!
Hàn Quân Ngưng nghịch chiếc phi tiêu trong tay, lẩm bẩm: "Xin lỗi có thể khiến cái chết của các người bớt đau đớn hơn”.
Lời nói nhẹ tanh.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.
Khuôn mặt chấn động!
Đôi mắt của Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu cũng lóe lên vẻ bất ngờ.
Trần Thiên An hoảng sợ.
Trần Trung Thành sững sờ!
Không được, không thể chết như vậy được!