Lâm Kiều Hân cảm thấy bất lực.
Nghĩ lại, đây đúng là nhiệm vụ bất khả thi mà.
Nghĩ kỹ lại... vẫn không biết phải làm thế nào...
Nếu là người khác, Lâm Kiều Hân đã bảo thẳng là vớ vẩn rồi.
Nhưng Trương Minh Vũ...
Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới nói: "Nếu như định ra tay, tốt nhất nên nghiên cứu công ty tài chính đầu tư này".
"Dù sao những công ty khác đều hợp tác với công ty này".
"Ra tay từ nó có lợi hơn".
Hả?
Trương Minh Vũ nghe xong mắt liền sáng lên.
Có lý!
Trương Minh Vũ nhanh chóng để năm công ty kia sang một bên
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh định làm gì?"
Trương Minh Vũ nói: "Chẳng phải cô bảo nghiên cứu công ty tài chính trước sao, đừng xem mấy cái kia nữa".
Trong con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ kỳ dị.
Nghe lời mình vậy sao?
Lâm Kiều Hân cảm thấy ấm áp, cô cười nói: "Ừ".
Trương Minh Vũ đặt toàn bộ sự chú ý lên công ty này.
Công ty đầu tư Thiên Vinh!
Chủ tịch Lý Thiên Vinh, khởi nghiệp từ cho vay nặng lại, thủ đoạn tàn nhẫn.
Trương Minh Vũ cảm thấy phiền.
Cho dù có mục tiêu, nhưng... ra tay thế nào?
Lâm Kiều Hân trầm tư suy nghĩ.
Văn phòng rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngẩng đầu từ từ nói: "Hay là chúng ta thử hợp tác để thăm dò xem sao?"
Hả?
Mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.
Quả thật không có biện phát nào tốt hơn.
Nhưng...
Trương Minh Vũ cảm thấy tên Lý Thiên Vinh này... chẳng tốt đẹp gì.
Nếu hợp tác liệu có rước họa vào thân không?
Haizzz.
Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành lặng lẽ thở dài.
Ngoài cách này ra chẳng còn cách nào khác.
Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Sao vậy?"
Trương Minh Vũ để ảnh Lý Thiên Vinh lên bàn, cười nói: "Tên này trông không dễ chọc".
Dù sao cũng phải thu mua.
Nói gì cũng không được tự nhiên.