Trương Minh Vũ cảm thấy bối rối, không biết nên mừng hay là...
Cô... có làm được không?
Một lúc sau Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Được, cô... giúp tôi xử lý tài liệu liên quan đến các doanh nghiệp trị giá trên trăm triệu ở Hoa Châu nhé?"
Giọng điệu anh ra vẻ thăm dò.
Mắt Lâm Kiều Hân sáng lên, cô hỏi: "Còn gì nữa không?"
Hả?
Chê ít sao?
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cứ xử lý chỗ đó đã, đến lúc đó cô giúp tôi bày mưu tính kế".
Anh không biết nên nói thế nào.
Lâm Kiều Hân di chuyển cơ thể mềm mại, đứng trước bàn làm việc, chắp tay nói: "Tuân lệnh ông chủ".
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.
Lâm Kiều Hân... cũng biết đùa sao?
Kiểu chắp tay này buồn cười quá.
Một lúc sau Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Cô đừng làm vậy... tôi... sợ..."
Lâm Kiều Hân tức giận liếc xéo: "Vậy tôi đi xử lý tài liệu, tí nữa tôi quay lại",
Tí nữa?
Trương Minh Vũ không biết phải làm sao.
Mấy công ty trị giá trên trăm triệu mặc dù không nhiều nhưng thông tin cũng khá bảo mật.
Muốn lấy được đâu có dễ?
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.
Trương Minh Vũ từ từ ngồi xuống.
Vẫn buồn chán như cũ.
Làm thế nào để ra tay đây? Bắt đầu từ đâu đây?
Haizz.
Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thẫn thờ thở dài.
Vẫn còn thời gian.
Trương Minh Vũ chỉ có thể chú tâm vào chồng giấy tờ trên bàn.
Từ từ xử lý.
Thời gian dần trôi.
Nháy mắt một tiếng đã trôi qua.
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng xử lý xong tất cả giấy tờ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Mời vào".
Cửa mở ra, một bóng người xinh đẹp bước vào.
Trương Minh Vũ giật mình.
Vì người vào là Lâm Kiều Hân.
Sao đã quay lại rồi?