Trương Minh Vũ mừng rỡ, thật sự có hiệu quả!
Khi cậu thanh niên kia còn đang mắt chữ A mồm chữ O, anh lại đập chai rượu lên đầu cậu ta.
Bốp!
Âm thanh kia lại vang lên.
Cậu thanh niên lập tức lảo đảo, từ từ ngã xuống.
Trương Minh Vũ nhân thời cơ cướp lấy chai rượu trên tay cậu ta, hai tay hai chai, xoay người vung thẳng về phía mặt Dịch Thanh Thiên!
Hàn Thất Thất trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
Vốn cho rằng Trương Minh Vũ chỉ có vệ sĩ lợi hại, ai ngờ Trương Minh Vũ cũng biết đánh đấm!
Dịch Thanh Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc không kém!
Một giây sau, Trương Minh Vũ giơ cao chai rượu!
Bốp!
Kèm theo đó là âm thanh giòn tan vang lên, Dịch Thanh Thiên lập tức đau đớn kêu gào.
Ngẩng đầu nhìn, trán chảy máu rồi!
Cho đến lúc này, cuối cùng Dịch Thanh Thiên mới phản ứng lại, lửa giận trong mắt dường như sắp bắn ra đến nơi!
Trương Minh Vũ bĩu môi, vứt chai rượu đi, lẩm bẩm nói: "Sao chưa vỡ nhỉ..."
Dịch Thanh Thiên nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: "Thằng khốn, mày chết chắc rồi, hôm nay mày chắc chắn phải chết!"
"Nếu không giết chết mày, bổn thiếu gia không mang họ Dịch nữa!"
Nói xong liền cầm điện thoại gọi.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, Dịch Thanh Thiên òa khóc: "Anh hai! Em bị người ta đánh! Hu hu hu..."
Vừa nói cậu ta vừa bật khóc.
Chẳng mấy chốc, Dịch Thanh Thiên đã nói xong địa chỉ, tức giận tắt máy.
Cậu ta giơ tay lau nước mắt, phẫn nộ gầm lên: "Thằng khốn, mày đợi đấy!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lại ngồi xuống cạnh Hàn Thất Thất.
Trong lòng cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Anh hai... Dịch Thanh Tùng sao?
Trương Minh Vũ mỉm cười, vừa ăn vừa chờ đợi.