Trương Minh Vũ nhăn mày, thong thả nói: "Anh là anh tôi?"
Cái đó...
Ánh mắt Âu Dương Triết thoáng lóe một tia sáng lạnh.
Tôi làm anh cậu mà cậu còn dám chê à?
Nhưng ngoài mặt anh ta chỉ cố gượng cười, nói: "Tôi nói nhầm, dĩ nhiên không phải thế, hẳn người anh em Trương Minh Vũ đây mới là anh, ngày khác thằng em này xin được mở tiệc xin lỗi, anh xem có được không?"
Trời!
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh lại một lần nữa vang lên tiếng hít hà thật mạnh.
Thế này...
Cậu ấm nhà họ Âu Dương lại cam tâm làm đàn em người khác?
Chuyện này nghe sao... vô lí quá chừng...
Trương Minh Vũ nhếch môi cười nhạt, nói: "Không được".
Hả?
Nụ cười trên môi Âu Dương Triết lập tức đông cứng lại.
Đáy mắt Tô Mang cũng lóe lên một tia sáng khác thường.
Em trai, đây chính là một cơ hội tốt đấy, em phải biết nắm chắc lấy!
Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Kéo người tới làm loạn ở khách sạn của tôi một hồi, như thế đã gây ảnh hưởng rất lớn đến khách sạn chúng tôi".
"Một bữa cơm của anh có đáng giá thế không? Hay tưởng cả đời tôi chưa được ăn bữa cơm nào?"
Chuyện này...
Đáy mắt Âu Dương Triết lóe lên một tia sáng lạnh.
Khắp cả nước này, có mấy người xứng được tôi mời cơm?
Cậu...
Hồi lâu sau, Âu Dương Triết mới lạnh nhạt hỏi: "Thôi được, vậy cậu nói xem cậu muốn tôi bồi thường thế nào?"
Trương Minh Vũ nhướng mày, bỡn cợt: "Nếu anh đã nói thế thì cứ bồi thường tạm tám hay mười tỷ gì đó đi".
"Tôi đây cũng chẳng phải loại người hẹp hòi gì".
Cái gì?
Vừa nghe anh nói thế, đám đông lập tức trợn trừng mắt lên.
Tròng mắt như thể sắp rớt ra ngoài rồi.
Tám hay mười tỷ gì đó?
Thật là...
Âu Dương Triết chau mày, đáy mắt cũng lóe lên một tia tức giận.
Sao có thể như thế được?
Tô Mang lại nở một nụ cười vui mừng.
Không sợ người ta không đưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!