Tự mình ra tay là không tệ?
Logic gì thế?
Đám người trong sảnh tiếp đón ngơ ngác ngó nhau, nhưng không ai dám nói gì.
Âu Dương Triết cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Anh ta thật sự không ngờ, Tô Mang sẽ đến vào lúc này.
Ngay sau đó, Tô Mang quay sang phía Âu Dương Triết, ánh mắt lạnh như băng.
Haiz.
Âu Dương Triết lặng lẽ thở dài một tiếng.
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia khác thường.
Gã Âu Dương Triết này quen biết chị ba Tô Mang?
Hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ anh ta còn... rất sợ?
Trương Minh Vũ hoang mang nhìn họ.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người này là gì?
Chẳng phải Âu Dương Triết là kẻ địch của bọn họ sao?
Sao lại...
Thật là hỗn loạn!
Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ không ra, thôi bỏ đi.
Tô Mang thong thả nói, giọng lạnh như băng: "Được rồi, giờ đến anh".
Âu Dương Triết lộ vẻ bất đắc dĩ.
Đám đông quanh đó cũng khiếp sợ nhìn Tô Mang.
Cô gái này... rốt cuộc là ai?
Là ai mà dám...
Sau đó, Âu Dương Triết đã đứng lên, lúng túng cười nói: "À thì... tôi không biết là cô sẽ tới".
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe sáng.
Tô Mang hất cằm, cười nhạt, lạnh lùng nói: "Anh biết thằng bé là em tôi chứ?"
Âu Dương Triết bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Biết".
Nói xong, ánh mắt anh ta chợt thoáng lộ vẻ ghen tị.
Ranh con, vì sao cậu lại tốt số như thế?
Ánh mắt Tô Mang lóe lên lạnh lẽo, giọng đầy băng giá: "Đã thế thì chẳng còn gì để nói nữa cả".
Nói đoạn, cô ấy phẩy tay ra hiệu.
Người vận đồ đen cất bước tiến lên.
Hả?
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện một tia khiếp sợ.
Có thể đánh à?
Âu Dương Triết thở dài, cười nói: "Chị ba, đừng nghiêm túc vậy mà..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!