Cục trưởng của Hoa Châu... dựa vào cái gì mà tôi phải đứng dậy?
Trương Minh Vũ cậu thua rồi!
Căn phòng rơi vào yên lặng.
Vô cùng lúng túng.
Tần Minh Nguyệt... ngồi không?
Lâm Quốc Phong muốn nói nhưng thôi, nhưng cuối cùng... vẫn không nói được gì.
Dù sao... vẫn đang đặt cược.
Trương Minh Vũ bất lực.
Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "Sao vậy? Khách đến, nhà họ Lâm mấy người không biết nhường chỗ à?"
Giọng cô ta rất lớn, như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Lâm Uyển Hồng.
Hả?
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng nhíu mày.
Bất giác cảm thấy Tần Minh Nguyệt và Hàn Thất Thất đang thông đồng với nhau.
Đám Lâm Quốc Phong đều nhìn về phía Lâm Uyển Hồng.
Bây giờ... bọn họ đang đấu tranh.
Lâm Uyển Hồng cười nói: "Cô đang bảo tôi đứng dậy sao?"
Hàn Thất Thất cười nói: "Đâu có, chỉ là... nhà họ Lâm chẳng phải nên nhường ghế cho cục trưởng Tần sao".
"Người ta từ xa đến... mà lại phải đứng à?"
Lâm Uyển Hồng kiêu ngạo nói: "Cục trưởng Tần? Xin lỗi, tôi là người Tĩnh Châu, cục trưởng của Tĩnh Châu... không mang họ Tần".
Nói xong, bà ta mỉm cười đắc ý.
Bà cả và bà hai nghe thấy vậy mắt sáng rực lên!
Đúng vậy.
Hai người mỉm cười chế nhạo.
Trương Minh Vũ thì có năng lực gì chứ?
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tôi quen cục trưởng Tĩnh Châu đó".
Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Hồng cứng đời.
Một lúc sau mới đáp: "Quen thì sao chứ? Tôi cũng đâu có phạm pháp, liên quan gì đến tôi?"
Mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên.
Bà cả và bà hai cuộn tròn nắm đấm, dường như đang cổ vũ!
Đúng là xả giận!
Hết chiêu rồi sao?
Hàn Thất Thất thấy vậy bất lực nói: "Cục trưởng Tần, cô ngồi ở đây đi, tôi là người Hoa Châu".