Lâm Kiều Hân thắc mắc: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"
Lý Phượng Cầm nói, giọng dường như khá lo lắng: "Kiều Hân à, con đang ở đâu thế? Ông con bị ốm, con mau về đi nhé".
Vừa nghe nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức nhăn mày.
Ông nội ốm rồi?
Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Vâng, lát con sẽ về đó".
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Lâm Kiều Hân lo lắng bần thần đứng đó.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Ông tôi ốm, bảo tôi... về đó".
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Vậy cô mau về đi, có chuyện gì nhớ gọi điện ngay cho tôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Nhưng...
Trương Minh Vũ hỏi: "Sao thế?"
Lâm Kiều Hân băn khoăn: "Tôi đi rồi, anh có một mình thì phải làm thế nào?"
Trương Minh Vũ nhìn cô một cái, nói: "Tôi có phải người thực vật đâu, yên tâm đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân".
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Tự chăm sóc hẳn không thành vấn đề, nhưng chuyện bị trúng độc...
Lâm Kiều Hân cắn răng, hạ quyết tâm: "Không được, tôi không thể bỏ anh một mình ở đây được".
Hả?
Trương Minh Vũ trố mắt nhìn cô.
Anh hoang mang không hiểu trước thái độ kì lạ này của cô.
Hai hôm nay Lâm Kiều Hân làm sao vậy nhỉ?
Thấy cô kiên quyết như thế, anh đành bất đắc dĩ nói: "Không sao đâu mà, tôi bảo người khác tới chăm sóc tôi là được, cô cứ yên tâm về bên đó đi".
Lâm Kiều Hân ngẩn ra.
Người khác?
Hàn Thất Thất?
Cô lập tức kêu lên không hề do dự: "Không được!"
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn ra, sao cô ấy lại phản ứng dữ dội thế nhỉ?
Lâm Kiều Hân cũng nhận ra thái độ của mình có hơi kịch liệt.
Im lặng một lát, cô mới ngập ngừng giải thích: "Anh... Có người khác chăm sóc, tôi vẫn sẽ lo lắng..."
Trương Minh Vũ đã trợn tròn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.
Quan tâm mình đến thế kia à?
Nhưng... sao cứ có cảm giác không phải như vậy nhỉ...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ hỏi cô: "Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ?"
Lâm Kiều Hân mím chặt môi rồi nói: "Anh... Anh về đó cùng tôi một chuyến được không?"