Haiz.
Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.
Thế này thì bao lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn? Phiền toái ghê...
Anh hì hục hồi lâu mới nhích người ra đến thành giường.
Tuy không còn đau nhưng di chuyển rất khó khăn.
Bỗng có tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên ngoài hành lang.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa, anh thấy ngay Lâm Kiều Hân đang xách hai túi nilon bước vào.
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Cô ấy đi mua bữa sáng...
Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: "Dậy rồi à, vừa đúng lúc dùng bữa sáng".
Vừa nói, cô vừa lấy bữa sáng ra bày lên bàn ăn.
Trương Minh Vũ cũng mỉm cười, nói: "Được".
Sau đó, anh lại cố gắng nhích người sang.
Lâm Kiều Hân chau mày, bảo: "Chờ chút, anh vội gì chứ, để tôi giúp anh".
Nói xong, cô vội vàng dọn bữa sáng ra.
Sau đó, cô bước nhanh tới chỗ anh.
Trương Minh Vũ cứ ngồi đó ngây ra, không biết nên làm thế nào bây giờ.
Lâm Kiều Hân lại gần, vòng tay xuống dưới nách anh.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy hôm qua cũng đã trải qua một lần...
Nhưng bây giờ... anh vẫn thấy rất mất tự nhiên...
Trương Minh Vũ được hỗ trợ nhanh chóng nhích lại ngồi tựa đầu giường.
Lâm Kiều Hân lấy một chiếc ghế ngồi vào một bên khác.
Hai người bắt đầu ăn sáng.
Không ai nói thêm gì, nhưng Trương Minh Vũ lại cảm thấy khoảnh khắc này ấm áp đến lạ.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã dùng xong bữa sáng.
Lâm Kiều Hân từ tốn hỏi: "Hôm nay có cảm thấy khá hơn không?"
Trương Minh Vũ cảm nhận một chút rồi cười nói: "Khá hơn rồi, đã có thể động đậy, tôi cảm thấy hôm nay chúng ta có thể xuất viện".
Anh thực sự không muốn ở lại nơi này.
Lâm Kiều Hân chau mày, nói: "Có được không? Hay là anh cứ ở lại cho khỏe hẳn rồi hẵng xuất viện..."
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Ở lại chỗ này cũng có tác dụng gì đâu, chẳng bằng về nhà từ từ điều dưỡng".
Chuyện này...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!