Thấy thế, Trương Minh Vũ kích động vô cùng.
Như thế này, có được tính là... ôm cô ấy ngủ không?
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, trong lòng chợt dấy lên cảm giác hưng phấn khó hiểu.
Lâm Kiều Hân đã đỏ bừng cả mặt.
Tuy lòng vẫn ngượng ngùng vô cùng, nhưng... thế này quả thực thoải mái hơn...
Đồng thời còn có cảm giác an toàn hơn nhiều.
Mình sao vậy nhỉ?
Lâm Kiều Hân mím môi, mặt nóng bừng.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Trương Minh Vũ cũng đang khấp khởi trong lòng.
Lâm Kiều Hân cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh êm đềm vào giờ khắc này.
Dần dần, hai người đều chìm vào mộng đẹp.
Thời gian trôi đi.
Chẳng bao lâu sau, phía chân trời đã hửng sáng.
Lâm Kiều Hân từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Khuôn mặt kiên nghị của Trương Minh Vũ lập tức đập vào mắt cô.
Hả?
Lâm Kiều Hân cau mày.
Một lúc sau, cô mới nhớ ra chuyện tối qua.
Phù!
Bấy giờ, Lâm Kiều Hân mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô lẳng lặng lắng nghe.
Tiếng hít thở của Trương Minh Vũ rất đều đặn.
Anh ấy chưa tỉnh ngủ?
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng nâng đầu, bấy giờ mới nhận ra mình đang nằm gối lên tay Trương Minh Vũ.
Đặc biệt nhất là, tay anh còn đang bịt chặt lỗ tai cô.
Khóe miệng Lâm Kiều Hân thoáng giãn ra, nở một nụ cười nhẹ.
Trời đã sáng hẳn.
Nỗi sợ hãi trong lòng đã biến mất sạch sẽ.
Lát sau, Lâm Kiều Hân lặng lẽ ngồi dậy, ra khỏi phòng bệnh.
Chẳng bao lâu sau, Trương Minh Vũ cũng từ từ tỉnh giấc.
Khi anh mở mắt ra, căn phòng trống vắng, giai nhân bên cạnh cũng đã đi mất.
Hửm?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Anh ngồi dậy, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Cô ấy đi đâu rồi?
Trương Minh Vũ nghi hoặc.
Anh lắc lắc cánh tay đã hơi tê dại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!