Ánh mắt mọi người xung quanh đều đỏ ngầu!
Trần Băng Băng bày ra vẻ mặt ngờ nghệch.
Anh ấy… có thể kiên trì lâu vậy sao?
Rốt cuộc… anh ấy là người như thế nào?
Thoáng chốc, Trần Băng Băng khẽ nở nụ cười.
Thật thú vị!
Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đều đã lái xe rời đi.
Nhưng đám người còn lại vẫn đang dõi mắt nhìn theo…
Mặt ai cũng đỏ tới tận mang tai!
Không biết qua bao lâu sau, cảm xúc của mọi người mới dần ổn định lại…
Ở trong xe.
Liễu Thanh Duyệt tươi cười vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh.
Anh tức giận trừng mắt.
Thật kỳ quái.
Mãi lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi: “Chị tư, lại sao cứ phải ép Băng Băng nợ em vậy?”
Cô ấy nở nụ cười đắc ý: “Sau này em sẽ biết cô ấy có tác dụng lớn như thế nào”.
Anh nhíu mày lo lắng nói: “Nhưng mà… chúng ta cứ thế này, cô ấy sẽ phát hiện ra mất”.
Lừa người ta nợ mình… có được không vậy…
Liễu Thanh Duyệt tự tin đáp: “Yên tâm đi, bây giờ cô ấy cũng không còn tâm trạng điều tra thân phận của em đâu”.
Hả?
Trong mắt anh chợt lóe lên.
Cô gái tên Trần Băng Băng này…
Một lát sau, anh nhếch môi nở nụ cười.
Đương nhiên anh phải tin lời Liễu Thanh Duyệt nói rồi!
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn.
Liễu Thanh Duyệt hưng phấn reo lên: “Đi thôi!”
Dứt lời, cô ấy sải chân bước vào!
Thấy thế, khóe miệng anh khẽ giật giật.
Sao cô ấy lại phấn khích như vậy?
Cuối cùng anh chỉ có thể lắc đầu bất lực, chậm rãi theo sau.
Bên trong khách sạn cực kỳ đông khách.
Bây giờ đúng vào giờ ăn cơm, người qua lại trong sảnh lớn nườm nượp.
Không khí vô cùng huyên náo.
Hai người họ đi thẳng vào thang máy.
Liễu Thanh Duyệt hưng phấn xoa tay, hai mắt dán chặt lên người Trương Minh Vũ!
Hả?
Anh ngẩn người.
Bỗng có một dự cảm chẳng lành bất chợt hiện ra…
Ừng ực!
Anh sợ hãi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: “Chị tư… chị… nhìn em… như vậy làm gì? Em… thấy sợ đấy”.
Cô ấy nở nụ cười xấu xa, hai mắt sáng bừng: “Sợ hả? Không sao, đợi lát nữa em sẽ không sợ nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!