Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp!
Lúc nhìn thấy bộ dạng lắc đầu xua tay của Trương Minh Vũ, bọn họ đều tưởng anh biết sợ rồi!
Nào ngờ anh nói huỵch toẹt ra như vậy!
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, lòng thầm thấy khiếp sợ tột độ!
Nhà họ Lâm bị ghi thù là một chuyện, sự an nguy của Trương Minh Vũ lại là một chuyện khác!
Thế nhưng cô lại không biết mình nên nói gì cho phải.
Mặt anh chàng có nốt ruồi đã sa sầm lại!
Anh ta nghiến răng ken két, toàn thân run lên vì tức giận!
“Mày… muốn chết phải không?”
Hồi lâu sau anh ta mới rít lên lên câu!
Anh ta phất tay một cái, gào ầm lên: “Người đâu!”
Tiếp đó, bốn gã đàn ông mặc vest từ ngoài cổng chạy ào vào trong, ai cũng cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn!
Trương Minh Vũ giật giật khoé miệng.
Vẫn chẳng có gì mới mẻ cả? Anh đã trông thấy cảnh tượng này bảy tám lần rồi...
Dịch Thanh Tùng và hai chàng trai còn lại lập tức nhoẻn môi cười lạnh.
Bọn họ ung dung khoanh tay trước ngực, lẳng lặng chờ xem kịch hay.
Thoắt cái, mấy gã vệ sĩ đã bao vây Trương Minh Vũ.
Tất cả đều trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt hung tợn, khí thế hùng hổ.
Lâm Kiều Hân cau mày, lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho anh!
Thế nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn.
Anh biết chắc chắn Long Tam đang ở ngay gần đây.
Anh chàng có nốt ruồi gằn giọng nói: “Nào, mày có giỏi thì nhắc lại lần nữa đi?”
Chỉ một câu nói đã toả ra mùi thuốc súng bao trùm toàn bộ không gian xung quanh.
Trương Minh Vũ cười hỏi: “Sao hả? Định ỷ đông hiếp yếu đấy à?”
Anh ta điên cuồng cười phá lên, ánh mắt toé ra tia lửa giận: “Tao thích bắt nạt mày đấy, làm sao?”
“Một thằng vô dụng không làm nổi trò trống gì cũng dám cười cợt tao!”
“Tao đứng đây chờ mày tới thiến đấy! Nhưng mà mày… có cái gan đó không?”
Dịch Thanh Tùng và hai người còn lại đều tỏ vẻ châm chọc.
Lâm Kiều Hân lo lắng cắn chặt răng!
Trương Minh Vũ chỉ cười không đáp.