Đúng là không hiểu chuyện chút nào!
Em trai ngốc nghếch!
Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngồi ở giữa giường.
Đi không được, mà ở cũng không xong…
Liễu Thanh Duyệt bình thản nói: “Được rồi, mau ngủ đi. Ngủ thế này được rồi”.
Nói xong, cô ấy dứt khoát chui vào ổ chăn.
Hàn Thất Thất bĩu môi.
Ngủ thì ngủ, ai sợ ai chứ?
Cô ta cũng co đôi chân dài lại, vén chăn chui vào.
Hai cô gái đều nằm xuống giường.
Để lại một mình anh ngơ ngác ngồi ở giữa.
Hai mắt đảo liên tục, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải.
Mẹ nó chứ… sao cả hai đều muốn làm loạn vậy?
Haiz.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài một tiếng.
Cam chịu nằm xuống.
Mùi hương thơm ngát ập tới mãnh liệt.
Khiến anh đỏ ngầu cả mắt.
Không dám động đậy dù chỉ một chút!
Ba người chen chúc trên một chiếc giường đôi, chỉ cần hơi cựa quậy là có nguy cơ đụng phải khăn tắm…
Anh hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Cả người nóng hừng hực như sắp bùng nổ.
Vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt lạnh như băng, không cảm xúc.
Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lại tràn ngập xấu hổ!
Không hề cảm thấy buồn ngủ!
Từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa từng nghĩ sẽ ngủ cùng giường với một người đàn ông…
Lại còn là… hai cô gái ngủ cùng với một người đàn ông!
Sao cô ta lại trèo lên giường cơ chứ?
Cô ta thầm nghĩ ngợi.
Mười phút trôi qua.
Trương Minh Vũ bực bội, cả người ngứa râm ran!
Chẳng buồn ngủ gì cả!
Bà nó chứ!
Nếu hai người lợi hại như vậy, sao không cởi khăn tắm ra luôn đi?
Bắt nạt trai ngoan hả?
Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể thở dài.
Không sai, tôi chính là trai ngoan…
Hai người cứ chờ đấy…
Đợi một ngày nào đó tôi không còn là trai ngoan nữa...