Hàn Thất Thất?
Cô ta tới đây làm gì?
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày hỏi: “Cô ta là ai?”
Anh bất đắc dĩ đáp lời: “Hàn Thất THất…”
Bấy giờ, cô ấy mới khoanh tay tỏ vẻ không vui: “Không phải em ngủ rồi à?”
Hả…
Anh xấu hổ cười nói: “À… em bị đánh thức…”
Cô ấy chỉ trừng mắt đáp trả.
Hàn Thất Thất vẫn kêu gào: “Tôi đang nói cô đấy! Cô là ả hồ ly tinh lẳng lơ nào?”
“Mau cút ra đây cho bà xem!”
Hả?
Nghe thấy thế, khóe miệng của anh lập tức run rẩy!
Như vậy cũng quá là…
Liễu Thanh Duyệt cau mày.
Hồ ly tinh lẳng lơ?
Cô ấy lập tức mỉm cười xinh đẹp nhìn Trương Minh Vũ: “Em trai, chị là loại người như cô ta nói sao?”
Nói xong còn chớp mắt nhìn anh đầy quyến rũ!
Cả người anh không kìm được rùng mình một cái.
Sức công phá quá lớn.
Thế nhưng trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô ấy không nổi giận sao? Lại còn quay sang hỏi ngược lại anh?
Chuyện này…
Mãi lâu sau, anh mới lúng túng đáp: “Đương nhiên không phải…”
Cô ấy nhíu mày lẩm bẩm: “Không phải sao? Chẳng lẽ mình thể hiện như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng à?”
Phụt!
Anh suýt nữa phun máu!
Mẹ ơi… chị ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiếng đập cửa càng thêm mạnh mẽ.
Hàn Thất Thất nổi trận lôi đình gào ầm lên: “Ả hồ ly tinh lẳng lơ kia, mau mở cửa ra!”
“Khôn hồn thì cút ra đây cho bà xem!”
“Tranh thủ lúc bà đây đi vắng lại bò lên giường Trương Minh Vũ, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Anh thật sự bó tay rồi. Chuyện này thì liên quan gì tới cô ta…
Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười xấu xa: “Ranh con, để tôi xem cô có tài cán gì”.
Dứt lời, cô ấy ung dung cất bước đi về phía cửa.
Anh vô thức cảm thấy lo lắng.
Hai người bọn họ…
Tách.
Đèn được bật sáng.
Hơi thở của anh lại trở nên dồn dập.
Trên người cô ấy chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm…
Dáng người nóng bỏng hoàn toàn lộ rõ!
Rầm rầm rầm!
Hàn Thất Thất điên cuồng đập cửa!
Liễu Thanh Duyệt điều chỉnh sắc mặt, toát lên vẻ lạnh lùng.
Cô ấy chậm rãi mở cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!