Cáu không chịu được!
Nhưng anh ta phải bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Chu!
Bọn họ hợp tác chứ không phải đi ăn xin!
Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, tao vốn định tìm mày, không ngờ mày lại đang ở Tĩnh Châu".
"Đợi tao rảnh rỗi, tao sẽ mời mày uống trà!"
Câu cuối cùng như rít ra từ kẽ răng vậy.
Hắn hận Trương Minh Vũ thấu xương thấu tủy!
Trương Minh Vũ cười nói: "Được thôi".
Hừ!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Tức giận rời đi!
Mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện lên ý cười.
Không ngờ lại thuận lợi đến vậy!
Anh quay đầu vừa hay đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Chu Vân Đình.
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Chào anh họ".
Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, rốt cuộc mày muốn cái gì?"
"Nhà họ Chu hợp tác với nhà họ Triệu thì liên quan gì đến mày!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không liên quan, tôi nhớ lộn, người hợp tác với tôi không phải anh".
Bùng!
Đầu Chu Vân Đình vang lên tiếng nổ!
Hiếp người quá đáng!
Chu Vân Đình chợt quát lớn: "Người đâu!"
Vừa dứt lời, mấy vệ sĩ đứng ở cửa vội đi vào!
Đinh Ninh nhíu mày.
Mắt Hàn Thất Thất lóe lên vẻ giễu cợt.
Mấy vệ sĩ nhanh chóng bao quanh ba người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Anh Chu, anh ngứa đòn à?"
Ăn đòn mà không chừa sao?
Chu Vân Đình nghe thấy vậy liền khiếp sợ!
Sao anh ta có thể quên mất chuyện này chứ?
Nhưng...
Chu Vân Đình cuộn chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi!
Trong mắt Đinh Ninh lóe lên vẻ hoang mang.
Sao vậy?
Sao không ra tay.
Sắc mặt Chu Vân Đình âm trầm!
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không dám ra tay!
Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Tao sẽ nhớ kỹ món nợ này, chúng ta đi thôi!"
Nói xong anh ta liền giận đùng đùng rời đi!
Đám người kia rối rít lao ra khỏi phòng riêng!
Trương Minh Vũ mỉm cười.