Nói xong, ông ta liền thở dài một tiếng.
Hàn Thất Thất mím môi.
Rất đau lòng.
Một lúc sau, cô ta cười nói: "Ông ngoại, không sao, ông cần lo".
"Lần này Minh Vũ đến là để giúp ông đó!"
Ông cụ Chu lắc đầu mỉm cười: "Thất Thất à, ông ngoại biết mục đích con đến".
"Con có lòng, nhưng với tình hình bây giờ của nhà họ Chu... không ai giúp được đâu".
Nói xong ông ta lại thở dài.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Ra tay ác như vậy sao?
Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Ông yên tâm đi!"
"Bọn cháu nhất định sẽ giúp được ông!"
"Trương Minh Vũ lợi hại lắm đó!"
Trương Minh Vũ lại cảm thấy bất lực.
Ông cụ Chu cũng lắc đầu cười khổ.
Hàn Thất Thất mím môi khó chịu nói: "Haizz, ông ngoại, ông phải tin cháu chứ".
"Từ nhỏ đến lợi, ông đã từng thấy cháu khen người đàn ông nào lợi hại chưa?"
"Ngay cả bố cháu, cháu cũng không bảo ông ấy lợi hại!"
Trương Minh Vũ có hơi ngại.
Mình lợi hại đến thế sao?
Ông cụ Chu có hơi nghi ngờ.
Nghĩ kỹ lại...
Đúng là Hàn Thất Thất chưa từng bảo ai lợi hại...
Nhưng...
Một lúc lâu sau, ông cụ Chu mới thở dài nói: “Được, vậy cháu nói xem bọn cháu có cách gì?"
Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên.
Thành công rồi!
Cô ta quay người nháy mắt với Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
Đến lúc bàn chuyện làm ăn rồi.
Khụ khụ
Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: "Ông cụ Chu, ông có thể kể cho bọn cháu nghe tình thế cụ thể bây giờ của nhà họ Chu không ạ?"
Ông cụ Chu gật đầu.
Từ từ kể lại.
Không bao lâu sau, Trương Minh Vũ đã hiểu một chút về tình hình của nhà họ Chu.
Bây giờ ông cả và ông hai đã làm phản.
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Muốn hoàn toàn nắm nhà họ Chu trong tay.
Ông cụ Chu không thỏa hiệp.
Có thể do bên phía ông ta không có người hỗ trợ.
Tan rã cũng là chuyện sớm muộn thôi.