Nói xong, mắt ông ta lóe lên vẻ vội vã!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quan hệ giữa hai người họ quả nhiên không đơn giản!
Nhưng... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Đinh Ninh lắc đầu cười nói: "Không, tôi ở đây an toàn hơn, hơn nữa... tôi vẫn còn nhiều chuyện phải làm".
Mắt Trương Minh Hào lóe lên vẻ phức tạp.
Cuối cùng ông ta gật đầu nói: "Ừm".
Hàn huyên đôi câu.
Trương Minh Hào liền rời đi.
Trong phòng riêng chỉ còn lại ba người Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất vô cùng hoang mang.
Mắt Trương Minh Vũ cũng sáng rực lên.
Lần này... đúng là tìm được bảo vật rồi!
Đinh Ninh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vô cùng bình tĩnh.
Trương Minh Vũ để chi phiếu lên bàn, cười nói: "Cô cầm cái này đi, đừng làm mất nhé".
Đinh Ninh hời hợt nói: "Tôi không cần, cho anh đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.
Cho anh... một trăm triệu sao?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Đây là một trăm triệu đấy”.
Hàn Thất Thất cũng không hiểu nổi.
Đinh Ninh nói: "Tôi không hứng thú với tiền, cứ để tôi giải quyết chuyện của anh, còn một trăm triệu này coi như lợi nhuận tôi kiếm được cho anh vậy".
"Hy vọng anh không nuốt lời".
"Đừng quên đầu tư cho tôi".
Mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh.
Đinh Ninh... này không đơn giản!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: “Được, cô đã thông qua bài khảo sát".
"Sau khi quay về tôi sẽ đầu tư cho tôi".
Mắt Đinh Ninh lóe lên vẻ hưng phấn.
Thành công rồi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Một trăm triệu thì không cần, nhận được khoản đầu tư năm trăm triệu thì có phản ứng lớn đến thế...
Không còn sớm nữa.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hai người thuê một phòng để nghỉ ngơi đi, tôi còn phải lập kế hoạch để xem còn chuyện gì phải xử lý nữa".
Hai cô gái lặng lẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ quay về phòng.
Nằm trên giường, bất giác cảm thấy khó hiệu.
Vốn tưởng mọi chuyện khó giải quyết, không ngờ lại được giải quyết nhanh như vậy.
Đã đến rồi thì không thể đi về nhanh như vậy chứ...
Còn cả Đinh Ninh kia...
Có thân phận gì?