Nghe thấy lời này, trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ!
Đoạt lấy… Tịnh Châu?
Chuyện này…
Anh khẽ cau mày, nghiêm giọng hỏi: “Cô đang đùa với tôi đấy à?”
Tịnh Châu thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Âu Dương!
Đến cả anh cũng không nắm chắc phần thắng.
Đinh Ninh ung dung khoanh tay trước ngực, tự tin nói: “Yên tâm, đúng là nhà họ Âu Dương không dễ đối phó. Nhưng chỉ một Tịnh Châu nho nhỏ cũng chẳng đáng là bao đâu”.
Hả?
Anh trợn tròn hai mắt nhìn cô ấy.
Cô gái lolita này… lấy đâu ra tự tin ngút trời vậy?
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới bật cười hỏi: “Tại sao tôi phải tin lời cô?”
Cô ấy nhún vai đáp: “Anh có thể kiểm tra thử, chỉ cần là thứ có thể chứng minh được với anh, muốn thế nào cũng được”.
Khóe miệng anh chợt co rút một phen.
Sao câu nói này… lại quen tai đến vậy…
Bỗng chuông điện thoại réo lên inh ỏi.
Trương Minh Vũ ấn nút nghe máy.
Thoắt cái, giọng nói trầm trọng của Hàn Thiên Hoa lập tức vang lên: “Minh Vũ à, dự án của chúng ta gặp chút vấn đề, không vận chuyển nguyên vật liệu vào được”.
“Bị nhà họ Lục cản trở”.
Lại là bọn họ?
Trên mặt anh hiện lên vẻ lạnh lùng!
Không có đối tác thu mua còn dễ giải quyết.
Nhưng nếu không có nguyên vật liệu…
Hồi lâu sau, anh khẽ cười đáp: “Chú Hàn đừng lo lắng quá, lát nữa cháu sẽ qua đó xử lý”.
Hàn Thiên Hoa cũng đáp lại một tiếng.
Sau đó liền cúp máy.
Trương Minh Vũ vội vàng suy nghĩ cách giải quyết, hai mắt lóe sáng.
Vừa hay có thể dùng chuyện này để kiểm tra Đinh Ninh.
Cô ấy đang dựa lưng vào ghế, đung đưa đôi chân bé nhỏ.
Bộ dạng rất nhàn nhã.
Anh nhếch miệng cười bảo: “Được, đúng lúc chúng tôi đang gặp rắc rối”.
“Tôi dẫn cô theo. Nếu cô có thể giải quyết trong vòng ba ngày, tôi sẽ đầu tư cho cô”.
“Thấy sao?”
Tách!
Đinh Ninh sảng khoái búng tay một cái: “Không thành vấn đề!”
Trong mắt anh hiện lên vẻ chờ mong.
Hi vọng cô ấy có thể làm được!
Ánh mắt Đinh Ninh cũng tỏa sáng như những vì sao.
Hai người họ vội vàng rời khỏi công ty.
Thời gian vốn đã rất gấp gáp.
Huống hồ bây giờ đang là thời điểm phát triển quan trọng của Thanh Châu.
Nhưng vấn đề tiếp theo là…
Đi kiểu gì?
Đinh Ninh ngơ ngác hỏi: “Anh không biết lái xe à?”
Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm một cái.
Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ chê bai: “Ông chủ của Sơ Tinh lại không biết lái xe, anh sống ở nhà họ Lâm bao lâu nay sao không tranh thủ thi bằng lái luôn đi?”
Hả?
Anh nhíu mày chất vấn: “Cô… có vẻ biết nhiều về tôi nhỉ?”
Cô ấy nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, anh nghĩ đám người tầm thường xứng để tôi tìm tới sao?”
Chuyện này…
Trương Minh Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!