Trương Minh Vũ cũng hơi buồn ngủ.
Lâm Kiều Hân đứng dậy và nói: "Tôi đi tắm đây, anh ngồi đây đi".
Hả?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Cô đi tắm thì đi tắm, tự nhiên bảo tôi ngồi đây làm gì?
Lâm Kiều Hân sải đôi chân dài đi tới phòng tắm.
Trương Minh Vũ hoang mang ra mặt.
Rào rào rào.
Không lâu sau, tiếng nước chảy truyền đến.
Người Trương Minh Vũ hơi run lên.
Hình ảnh trong phòng tắm chợt hiện lên trong tâm trí...
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Tâm trạng anh nao nao đến lạ.
Thời gian dần trôi.
Trương Minh Vũ bồn chồn ngồi trên ghế sofa.
Khó chịu quá đi mất.
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì đây?
Chẳng biết tại sao dạo này anh cứ thấy Lâm Kiều Hân như ấp ủ âm mưu nào đó.
Hây dà.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài thườn thượt trong âm thầm.
Không để anh đợi lâu, nước đã dừng chảy.
Trương Minh Vũ thở phào.
Cuối cùng cũng xong!
Trong phòng tắm không còn tiếng động gì nhưng vẫn chưa thấy Lâm Kiều Hân có động tĩnh gì.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ khẽ hắng giọng rồi lúng túng gọi với: "Cái đó... tôi về phòng trước nhé".
Anh chờ một lát vẫn không thấy ai trả lời.
Trương Minh Vũ bèn đứng dậy và bước nhanh tới cầu thang.
Giọng nói trong veo của Lâm Kiều Hân bất chợt cất lên: "Khoan đã".
Trương Minh Vũ đứng sựng lại.
Làm gì đó?
Lâm Kiều Hân tiếp tục nói với giọng thanh thúy: "Lấy giúp tôi chiếc khăn tắm, đem vào luôn".
Cái gì?
Vừa nghe thấy lời này, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt.
Lâm Kiều Hân mới nói gì thế kia?
Bảo mình lấy khăn tắm... còn đem vào luôn?
Đôi mắt anh viết chình ình dòng chữ "không thể tưởng tượng nổi".
Lâm Kiều Hân ngờ vực hỏi: "Đâu rồi? Nghe tôi nói gì không?"
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng: "Cái đó... lấy gì?"
Lâm Kiều Hân hơi bực bội: "Khăn tắm".
Trương Minh Vũ ngập ngừng hỏi: "À... Hay cô tự ra lấy đi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!