Tiểu Trạch nghiến chặt răng!
Có còn coi cô ta là người nữa không?
Nói với cô ta một câu, cô ta tự lấy cho là được chứ gì?
Anh lạnh giọng quát: “Nhanh nữa lên!”
Cô ta đành phải nhẫn nhịn đạp mạnh chân ga!
Anh dùng điện thoại của cô ta gọi tới số của Long Tam!
Quả nhiên Long Tam không biết gì cả.
Sau khi nói rõ địa điểm, anh mới cúp máy.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại.
Nơi đây là một cái vịnh.
Trương Minh Vũ gằn giọng hỏi: “Chính xác là cái nào?”
Ánh mắt sắc bén tột cùng!
Tiểu Trạch hít sâu một hơi, lí nhí nói: “Nhà kho bên kia”.
Anh không chút do dự lôi xềnh xệch cô ta về phía đó!
Cô ta nhíu mày gặng hỏi: “Mày còn muốn làm gì nữa?”
Trong lúc nói chuyện, cơ thể của cô ta nằm bò xuống đùi anh!
Anh không thèm để ý, mạnh mẽ trói chặt hai tay của cô ta lại!
Đầu dây trói bên kia buộc chặt trên tay lái!
Tiếp đó, anh vội vàng đẩy cửa xuống xe!
Phóng đi như bay!
Tiểu Trạch không còn đường chạy trốn, nghiến răng ken két rít gào: “Khốn kiếp, mày cứ đợi đấy!”
Tới tận bây giờ, cô ta vẫn cảm nhận được cảm giác ghê tởm khi anh chạm vào người mình!
Không ngờ lại bị…
Trong mắt cô ta bùng lên lửa giận!
Anh lại chẳng suy nghĩ gì.
Chỉ cắm đầu miệt mài chạy.
Chẳng bao lâu sau anh đã tới cổng nhà kho.
Quan sát kĩ càng một lượt.
Phía sau nhà kho giáp với mặt nước, chỉ có một cái cổng ở trước mặt.
Anh liếc nhìn xung quanh.
Không có ai sao?
Anh cau mày.
Sau một hồi chần chừ, cuối cùng anh vẫn chậm rãi tới gần!
Nơi này hơi hoang tàn.
Xung quanh cũng chỉ có thấp thoáng mấy bóng ngư dân đang bận rộn làm việc.
Bên cạnh nhà kho yên tĩnh lạ thường!
Nhưng càng như vậy, anh lại càng thấy căng thẳng!
Thoắt cái, anh đã vòng ra phía sau.
Anh tập trung tinh thần lắng nghe…
Vẫn không có tiếng động gì.
Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng!
Kiều Hân, rốt cuộc cô có ở đây không?
Chỉ có một cánh cửa duy nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!